Xuân Dương
(GDVN) - Tiền ông mang trong túi, lại bị mất
lúc ông công cán cách nhà hàng nghìn cây số thì làm thế nào chứng minh được đó
là “tiền mồ hôi nước mắt của vợ con”?
Xuân Dương: "Có một sự trùng hợp
“hơi” thú vị về con số 400 triệu đồng, chỉ mấy tháng trước, ngày 17/4/2017, ông
Nguyễn Phúc Hà, Giám đốc Sở Văn hóa - Thể thao và Du lịch tỉnh Lạng Sơn cũng bị
mất số tiền khoảng 400 triệu đồng. Nơi bị mất cắp chính là phòng làm việc của
Giám đốc Sở.
Lại có một sự trùng
hợp “hơi” thú vị khác về địa điểm mất cắp. Năm 2014, ông Đào Anh Kiệt - Giám
đốc Sở Tài nguyên và Môi trường Thành phố Hồ Chí Minh mất trộm 1,6 tỷ đồng.
Vụ mất trộm xảy ra
ngay tại phòng làm việc của Giám đốc sở trên đường Lý Tự Trọng, phường Bến
Nghé, Quận 1.
Thế chả nhẽ các vụ mất
tiền chỉ xảy ra tại phòng làm việc, xin thưa là tuyệt đối không phải.
Giám đốc Sở Tài chính
tỉnh Kon Tum Đặng Xuân Thọ, trú tại thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai đã bị trộm
đột nhập nhà riêng, cuỗm đi 65 lượng vàng, trị giá vào thời điểm đó khoảng gần
2,8 tỷ đồng.
Vào thời điểm mất
tiền, gia đình ông Thọ đang đi du lịch.
Ông Trương Công Chiến
là Đội trưởng đội Đăng ký trước bạ thuộc Chi cục Thuế quận Bình Tân, Thành phố
Hồ Chí Minh.
Kẻ gian đã cậy két sắt
nhà riêng lấy đi 12 sổ tiết kiệm trị giá 5 tỷ đồng, 6.000 USD, 10 lượng vàng
SJC, một bộ nữ trang trị giá 10 lượng vàng 24k, 2 bông tai hột xoàn, một nhẫn
kim cương. Tổng tài sản bị mất hơn 6 tỷ đồng.
Tóm lại là các vị cán
bộ đã mất trộm, đang mất trộm hoặc sẽ mất trộm nếu không phải là tiền “mồ hôi
nước mắt” thì cũng là do “tiết kiệm” hoặc buôn chổi đót, nuôi lợn, chạy xe ôm."