Nguyễn thị Cỏ May
Từ cơ xưởng sản
xuất của thế giới, chỉ trong vòng mười năm, Tàu chuyển mình thành nhà đầu tư
với số vốn hằng tỷ đô-la nhằm vào những khu vực chiến lược trên khắp thế giới.
Từ khai thác nguyên vật liệu, kỹ nghệ nông phẩm, du lịch, kỹ nghệ cao cắp, tiếp
liệu, …tới kỹ nghệ mủi nhọn, không thứ gí thoát khỏi tham vọng của những nhà tư
bản mới lên của Bắc kinh.
Nhưng đó là cách làm ăn của Trung ương đảng cộng sản Tàu. Ở địa phương, đảng làm ăn nhỏ, chỉ lượm bạc cắc thôi.
Thi hành lệnh
tiêu diệt Pháp Luân công của Giang Trạch dân, đảng bắt những người tu tập theo
Pháp Luân công để bán nội tạng.
Trong hướng kinh
doanh về con người, ngày nay, một số đảng viên ở nhiều tỉnh, đi vào vùng quê
lùng bắt cóc trẻ con từ 3 tuổi tới 10 tuổi đem bán về miền nam. Ngành kinh tài
mới này đang phát tiển mạnh.
Cỏ May nhớ lại
lời của một người bạn Tàu nhưng tây học, nhà có tiệm may âu phục ở đường
Catinat (sau này là đường Tự do), may quần áo cho Tây lúc Tây còn ở Sài gòn
“Tụi bây nên nhớ người Tàu cái gì cũng dám làm hết miển có bạc cắc”. Anh ta
cười để trả lời cái nhìn ngạc nhiên của bạn “Tao là Tàu, nhưng không còn Tàu
nữa. Nhờ là Tàu nên tao hiểu rỏ người Tàu”.
70 000
vụ bắt cóc trẻ con / năm
Cùng chung số
phận với hằng chục ngàn đứa trẻ khác, bé Jiacheng của vợ chồng nông dân Wu
Xinghu ở trong một thôn xóm của vùng quê nghèo Shaanxi đêm khuya đang ngủ với
cha mẹ trên giường bị “kẻ lạ” lẽn vào nhà bắt cóc mang đi mất. Từ nhiều năm
qua, vợ chồng WU Xinghu ra sức đi tìm nhưng đứa con vẫn biệt tâm tích.
Hằng năm, ở xứ
Tàu có không dưới 70 000 trẻ con từ 3 tới 10 tuổi bị “kẻ lạ” bắt trộm đem
cung cấp cho thị trường buôn bán trẻ con đang thạnh hành ở Tàu. Nhiều nhà giàu
không có con hoặc không có con trai do chánh sách kế hoặc gia đình quá máy móc
muốn mua con trai nuôi. Các tỉnh miền bắc như Bắc kinh, Jinan, Shijiazhuang,
Zhengzhou, Xian, Zhumagian là nơi trẻ con bị bắt cóc nhiều nhứt. Có lẽ nơi này
là sào huyệt của băng đảng những “kẻ lạ”?
Trường hợp bé
Jiacheng của vợ chồng Wu Xinghu bị bắt cóc như một cảnh của phim trinh thám
được đặc phái viên Ursula Gauthier của tuần báo Le Nouvel Obs, số tháng 3/2015,
tường thuật chi tiết.
Đêm đó, khá
khuya, bé Jiacheng vẫn còn chơi đùa với cha mẹ, chưa muốn ngủ. Gần nửa
đêm, bé đi ngủ. Theo thói quen, bé được mẹ đặt nằm sát vách để không bị té. Vợ
chồng Wu Xinghu cùng nằm kế con.
Lối 2 giờ sáng,
Wu Xinghu gịựt mình thức giấc, choàng dậy nhưng vô cùng khó nhọc. Người bị dật
dờ và buồn nôn. Như linh tính báo anh có chuyện chẳng lành, anh vội quơ tay tìm
con trong mền nhưng không có con ngủ ở đó. Anh vụt bước xuống giường,
tuôn ra cửa thì cửa phòng ngủ mở toang. Chạy ra ngoài thì cửa nhà và cửa rào
cũng mở. Anh chạy ngay ra ngoài với ý định rượt theo bất kỳ một bóng dáng nào
trông thấy lúc đó nhưng trời lạnh đóng băng. Anh đành trở vào nhà để mặc áo
lạnh và mang giày thì áo, quần, giày dép đều bị kẻ lạ cuốn đi hết để ngăn chận
anh không thể đuổi theo được. Tới lúc này, anh mới biết vợ chồng anh ngủ mê và
thức dậy khó khăn vì bị đánh thuốc mê.
Vợ chồng anh như
bị điên loạn không biết phải làm gì. Chỉ biết cụ thể là bị mất con.
Họ gào thét ầm
ỉ. Lối xóm vội chạy tới. Biết sự vìệc, mọi người giúp anh cùng tủa ra xóm, lục
lạo tìm kiếm mọi chổ khả nghi kẻ gian có thể ẩn núp. Trong thôn xóm chỉ có 200
nhà dân nên không có cảnh sát. Phải đợi tới 9 giờ sáng tới thị xã trình cảnh
sát.
Trao đổi tin tức
với cư dân thôn xóm, anh Wu Xinghu được biết vụ bắt cóc con của anh đã được
điều nghiên kỹ lưởng. Hôm qua, có một chiếc 4 X 4 màu đen theo sau xe đạp của
vợ anh chở con tới nhà trẻ. Cũng chiếc xe này, với 3 người đàn ông trên
xe, sau đó đậu rất lâu trước nhà anh. Một người xuống xe kiếm chuyện vui đùa
với một trẻ con đang chơi và hỏi con của anh Wu Xinghu là trai hay gái. Chờ tới
khi trong nhà tắt đèn ngủ là họ hành động.
9 giờ sáng, anh
Wu vội tới cảnh sát trình sự việc. Viên cảnh sát hất hàm, thản nhiên:
_ Tại sao có
chuyện ai lại đi bắt con của anh? Anh có bình tỉnh không? Con anh đi lạc đâu đó
chớ gì. Lẽ ra anh đã phải quản lý nó cẩn thận hơn chớ?
Anh Wu Xinghu
nghĩ cảnh sát hình sự phải ghi nhận lời trình của anh, làm thủ tục truy tìm tội
phạm và tìm lại trẻ bị bắt cóc nhưng thực tế không có gì cả. Anh hiểu là nhân
dân không thể trông chờ ở nhà cầm quyền bất kỳ một điều gì.
Suốt trong nhiều
tháng, cảnh sát xã và huyện đều từ chối điều tra. Họ cứ đổ trách nhiệm cho nhau
như hai bên đang đánh bóng bàn.
Wu và các bạn
tập họp lại được khá nhiều chi tiết về nhơn dạng của người đàn ông nói chuyện
với cậu bé trước nhà và cả chiếc xe 4 X 4 đen hi vọng cung cắp cho cảnh sát để
lập hồ sơ điều tra và phổ biến kêu gọi có ai nhận ra được kẻ tội phạm nhưng
cảnh sát Huyện cũng từ chối. Với lý do có quá nhiều chuyện bắt cóc giả xảy ra.
Cảnh sát trưởng
khuyên Wu nên giữ kín câu chuyện tốt hơn để may ra còn có cơ hội tìm lại
được con.
Vài tuần sau, Wu
được tin có chiếc 4 X 4 đen như vậy xuất hiện ở tỉnh Hunan đồng thời nhiều trẻ
con biến mất. Anh vội chạy tới cảnh sát thì ở dây họ bảo “Anh không biết sắp
Tết rồi sao? Có gì cũng phải đợi qua sau Tết chớ. Tuy nhiên, chúng tôi có thể
đặc cách một nhơn viên theo giúp anh. Công tác phí là 30 000 yuans, phụ
phí tính riêng. Anh trả tiền mặt, không giấy tờ gì cả”.
Nghe qua, anh tá
hỏa vì số tiền ấy hơn cả năm thu nhập của anh. Anh tìm ở đâu ra !
Wu Xinghu
sáng mắt
Khi thảm họa
bổng đổ ập xuống đầu anh trong một đêm tối, anh chạy ngược chạy xuôi gõ cửa
chánh quyền các cấp cầu cứu nhưng không nơi nào có một cử chỉ đáp ứng. Anh cùng
bạn bè biểu tình trước Bộ An ninh với hi vọng cuối cùng nhưng bị cảnh sát chống
biểu tình với dùi cui tới giải tán. Anh bắt đầu thấy cái hệ thống mà trong đó,
từ bấy lâu nay, gia đình anh sống đang hiện rõ bộ mặt vô cảm trước nhơn dân.
Cái đảng xưa nay cai trị anh không phải là cái đảng phục vụ nhơn dân như họ
từng rêu rao.
Vụ con anh bị
bắt cóc cho anh thấy bộ máy cầm quyền là ù lì, bất động trước tánh mạng của
nhơn dân.
Wu Xinghu với
vài người bạn lao mình đi vừa tìm dấu tích đứa bé, vừa đánh động dư luận về thảm
nạn bắt cóc trẻ con đem bán. Wu giải thích thủ phạm không phải là vài cá nhơn
vì kiếm tiền mà đi tìm bắt cóc trẻ con đem bán, mà đây là cả một băng đảng lớn.
Điều quan trọng đáng suy nghĩ là nhà cầm quyền các nơi đều từ chối mở cuộc điều
tra tội phạm.
Trên đường đi,
Wu lại được đông đảo người dân bình thường hưởng ứng việc làm của anh và nhiệt
tình giúp đở anh rất nhiều. Cả biếu không cho anh một chiếc xe ba bánh để di
chuyển cho thuận tiện.
Hệ thống kinh
tài
Trong quá trình
đi tìm con và đánh động dư luận về thảm họa trẻ con bị bắt cóc, Wu Xinghu hoảng
sợ khi biết rằng việc bắt cóc trẻ con quả thật là một thứ kỹ nghệ với
những bộ phận chuyên trách riêng biệc của một tổ chức lớn. Kẻ chuyên đi tìm
hàng, người khác lo chuyên chở, chổ khác nữa đặc trách thanh lọc. Bộ phận cầm
đầu tổ chức gồm cảnh sát và thẩm phám địa phương. Họ khóa kín mọi liên hệ với
bên ngoài.
Khi đem trẻ con
về, họ giao cho bệnh viện kiểm soát sức khỏe trước khi ký hợp đồng chuyển
nhượng món hàng. Tới người mua, đứa trẻ đã qua bao nhiêu tay nên khó mà tìm
được đứa bé bị bắt cóc. Chỉ có tháo gỡ cả hệ thống. Nhưng chuyện này không khác
gì tháo gỡ cả cái đảng cộng sản đang cai trị nước Tàu.
Con trai hội đủ
tiêu chuẩn sẽ bán cho nhà giàu ở phía nam mua làm con. Con gái bán cho tổ chức
ăn mày, bẻ chơn, bẻ tay, để dẩn đi ăn mày. Hoặc bán cho những xưởng sản xuất
khai thác lao động. Kinh khủng hơn nữa, có trẻ em bị bán để lấy nội tạng.
Tháng 8/ 2013, một đứa bé 6 tuổi bị bắt cóc trước đó, được tìm thấy, mắt bị
mất.
Những đứa bé đem
tới cho khách hàng nhưng bất ngờ bị từ chối, người giao hàng sẽ bỏ đứa bé bên
đường. Cô nhi viện sẽ lượm đem về nuôi để chờ biến thành một món hàng mới. Bán
cho ngoại quốc mua con nuôi. Khi tới Cô Nhi viện, cha mẹ có nhìn được con cũng
không thể đòi lại được con vì đã trở thành tài sản hợp pháp của Cô Nhi
viện. Chỉ có bỏ tiền ra chuộc theo già của Cô Nhi viện ấn định. Mà Cô Nhi
viện là của nhơn dân, tức thuộc hệ thống đảng.
Khi cộng sản
lên ngôi
Ai cũng biết ở
chế độ cộng sản, Tàu hay Việt nam, không hề có định hướng đạo đức. Sau khi thủ
tiêu triệt để những giá trị truyền thống dân tộc, đảng cộng sản bắt đầu
vứt bỏ cái chủ nghĩa cộng sản. Trên đỉnh chế độ, từ nay, sẽ có một cặp
quyền lực đanh thép ngự trị : quyền lực chánh trị do đảng cộng sản độc quyền
nắm giử và tiền bạc trở thành lý tưởng tập thể mới.
Số phận những
đứa bé bị bắt cóc bán là ánh sáng chiếu rọi làm hiển lộ rõ bản chất phi nhơn
của một hệ thống mà những cơ cấu phục vụ xã hội như bệnh viện, cảnh sát, tòa
án, …dường như chỉ biết quan tâm chia phần hưởng lợi mà thôi.
Không biết ở
Việt nam có tổ chức băng đảng bắt cóc trẻ con đem đi bán chưa? Chớ bán lao
động, bán gái ra nước ngoài làm mải dâm, cả bán nội tạng ở nước ngoài từ những
người xuất cảnh lậu (chuyện đã xảy ra ở Ba-lan, TV Đức và báo chí Ba lan tố
cáo), đảng cộng sản ở Hà nội dã làm từ nhiều năm nay.
Ngày mai này,
nếu Việt nam có bắt cóc trẻ con bán qua Tàu hay hợp tác với Tàu vẫn là điều dễ
hiểu vì bán qua miền nam nước Tàu vẫn gần hơn từ Bắc kinh đưa xuống . Phước đức
cho người dân việt nam là nếu Tàu không thèm mua trẻ con việt nam vì miệt thị
không phải cùng chủng loại hán tộc, mà là thứ nam man .
Xưa nay, hể Tàu
làm việc gì thì ít lâu sau, Việt nam sẽ làm theo không sai.
Người cộng sản ở
Việt nam ngày nay cho rằng họ với Tàu là “ đồng văn, đồng chủng ”. Đồng văn hóa
xã hội chủ nghĩa và đồng chủng cộng sản
!
Nguyễn thị Cỏ
May