PHẠM ĐÌNH TRỌNG
Cuối tháng 11. 2015 không khí tang tóc còn đang bao trùm thủ đô nước
Pháp sau vụ khủng bố đẫm máu đêm 13.11.2015 nhằm vào dân lành Paris giết chết
hơn 150 dân thường. Cuối tháng 11. 2015, cả thế giới còn đang hướng về nước
Pháp, hướng về Paris, chia sẻ đau buồn với người dân Pháp.
Ngày cuối cùng của tháng 11 tang tóc đó của Paris, của nước Pháp, cùng với 150 người đứng đầu nhà nước trên khắp thế giới đến Paris tham dự hội nghị về biến đổi khí hậu của Liên Hiệp Quốc, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama từ sân bay Orly đến thẳng nhà hát Bataclan, quận 11 trung tâm thủ đô Paris, trung tâm của nỗi đau Paris 13.11.2015, cúi mình tưởng niệm 118 người dân trong nhà hát Bataclan bị khủng bố xả súng giết hại đêm 13.11.2015.
Cũng thời điểm đó, Thủ tướng của nhà nước cộng sản Việt Nam Nguyễn Tấn
Dũng đến Paris liền cùng đoàn tùy tùng từ sân bay Charles de Gaulle vội vã đi
thẳng một mạch gần 20 km bỏ qua thủ đô Paris, bỏ qua nỗi đau Paris 13.11.2015,
đến vườn hoa của thành phố Montreuil, ngoại ô Paris đặt giỏ hoa trước bức tượng
nhỏ nửa thân Hồ Chí Minh chỉ cao 50 cm trên trụ đá cao 1,5m.
Tổng thống Barack Obama mang hoa đến viếng ở Bataclan nơi dân lành
Paris bị khủng bố giết tàn bạo nhất, khủng khiếp nhất, đẫm máu nhất và Thủ tướng
Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng mang hoa đến viếng Hồ Chí Minh đều là hành xử rất
chính trị. Nhưng là hai thứ chính trị khác hẳn nhau.
Đặt chân đến Paris, Tổng thống Barack Obama đến ngay nơi người dân
Paris bị khủng bố tàn sát là thứ chính trị vì con Người, hướng đến con Người,
thứ chính trị cao cả, chân chính, bền vững của mọi thời đại, mọi dân tộc.
Tổng thống Barack Obama nghiêng mình, cúi đầu trước nỗi đau của người
dân Paris, trước nỗi đau của con Người. Trong dáng nghiêng mình của Obama có
vóc dáng lớn lao của loài Người..
Đến Paris, đến với thế giới, đến với Nhân loại nhưng Thủ tướng Nguyễn
Tấn Dũng vẫn chỉ biết có lãnh tụ của mình, hối hả mang hoa đến lãnh tụ của đảng
mình là thứ chính trị nhỏ nhen, hẹp hòi, chỉ biết có đảng chính trị của mình,
không biết đến con Người, không biết đến loài Người, không biết đến thời đại. Đảng
chính trị thực chất chỉ là công cụ, là phương tiện để giành quyền lực, để có
quyền lực. Thứ chính trị chỉ vì quyền lực, chỉ đế có quyền lực, không vì con
Người làm sao có thể là thứ chính trị nhân đạo, làm sao có thể bền vững!
Đứng giữa đám tùy tùng trước bức tượng đá Hồ Chí Minh trong vườn hoa
Montreuil hiu quạnh, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thật lạc lõng với thế giới, lạc
lõng với thời đại, càng lạc lõng với loài Người! Người lãnh đạo đất nươc lạc
lõng thì cả dân tộc lạc lõng!