Hạ Đình Nguyên
Đi
tìm phương án cho con đường sống của dân tộc trong tình thế nước sôi
lửa bỏng hiện nay, đó là thao thức hằng đêm của mọi người trí thức chân
chính. Chúng tôi xin trân trọng đăng lên dưới đây những kiến giải của
ông Hạ Đình Nguyên, một trí thức nổi tiếng thuộc thế hệ Lê Hiếu Đằng, đã
từng dấn thân vì độc lập tự do dưới chế độ Việt Nam Cộng hòa và nay
cũng là một trong những người đang ngày đêm trăn trở trước vận nước.
Những đề xuất táo bạo của ông rất đáng cho cả những người đứng đầu quyền
lực và nhân dân cùng tham khảo, soi xét dưới nhiều góc chiếu khác nhau,
tất nhiên tác giả chịu trách nhiệm về ý kiến của mình.
Bauxite Việt Nam
|
Tình thế
Việt
Nam hiện đang đứng trước hai vấn nạn cực kỳ nghiêm trọng: sự xâm lược
của Trung Quốc đã khởi sự, trong khi thể chế cai trị của Việt Nam suy
thoái và đang lao xuống dốc; kinh tế suy sụp, nội bộ mất đoàn kết nghiêm
trọng, lòng dân ly tán. Nhưng đây lại là một thời cơ to lớn cho dân tộc
đoàn kết vươn lên.
Hai vấn nạn do hai nguyên
nhân khác nhau nhưng quyện vào nhau, đưa đến cùng một hệ quả thống nhất,
là sự suy yếu toàn diện dẫn đến một cận cảnh nguy hiểm không thể lường.
Bị xâm lược là do ý chí và tham vọng của kẻ xâm lược, nhưng đồng thời
do thể chế cai trị có những khuyết tật và nhược điểm làm phát sinh những
điều kiện tương thích với ý chí xâm lược đó. Đảng Cộng sản Việt Nam với
thể chế “toàn trị” làm mất niềm tin với nhân dân, và đang đứng trước
một tình huống khó khăn sống còn. Đảng cũng là người đã dẫn dắt dân tộc
Việt Nam đến khúc quanh nguy hiểm này. Đó là một trách nhiệm trước lịch
sử, cần nói thẳng.
Trong tình hình Việt Nam nhân
nhượng tối đa – đến mức mà người dân thấy là nhục nhã – thì Trung Quốc
vẫn ngang nhiên tấn công, bất chấp đạo lý và luật pháp quốc tế. Từ tiềm
thức dân tộc đã bật dậy câu hỏi từng ghi dấu ấn trong lịch sử: “Hòa hay
Chiến?”.
Một sự chọn lựa xương máu hay là nô
lệ? Con đường thoát nào cho Việt Nam? Thế giới đang kêu gọi phải đấu
tranh ngoại giao và đấu tranh pháp lý, trong lúc mũi dao đã kề cổ.
Đấu
tranh ngoại giao cũng cần tư thế đứng thẳng, để không trở thành sự van
xin, và ngoại giao trên thế yếu thì không có giá trị gì. Đấu tranh pháp
lý cũng cần có dũng khí, song kẻ thù không cần pháp lý. Với ưu thế vũ
lực, họ không chịu hòa, chỉ muốn chiến. Và đâu là câu trả lời của Việt
Nam?
Nhìn rõ nguyên nhân
Đảng
Cộng sản Việt Nam đã có quá trình kết giao gắn bó và làm bạn với một kẻ
xấu – cực kỳ xấu xa trong lịch sử cũng như trong thời đại này – thông
qua ý thức hệ Cộng sản, tin tưởng và dựa lưng vào kẻ xấu, nên đã tự cô
lập mình với thế giới, đồng thời thực hiện một thể chế cai trị độc đoán
với nhân dân để giữ vai trò độc tôn của đảng mình. Từ sự độc đoán và độc
tôn đó, Đảng Cộng sản Việt Nam đã từng bước bị tha hóa bởi lòng tham,
sự thiển cận, từ đó làm đất nước kiệt quệ. Cũng từ đó, kẻ thù nham hiểm
đã thâm nhập vào nội tạng, làm suy yếu đến mức đúng thời cơ để chúng ra
tay. Và cơn nguy khốn cũng đã đến.
Sự kiên định
đường lối hiện nay của Đảng Cộng sản đồng nghĩa với sự hy sinh xương máu
vô vọng của nhân dân, cũng đồng nghĩa với sự biến dạng, xuống cấp thêm
một tầng nấc nữa của Đảng Cộng sản, để có thể tồn tại và chỉ có thể tồn
tại như một đảng mất uy tín nội lực – dưới chiếc áo là “bạn” của kẻ thù –
nếu không có sự thay đổi triệt để từ nền tảng.
Một đòn “quyết tử quyền” vào yếu huyệt của xâm lược Bắc Kinh
Trung
Quốc hiện nay chưa phải là một quốc gia hùng mạnh theo nghĩa bền vững.
Dưới thể chế Cộng sản hà khắc kéo dài từ thời Mao đến nay, nhân dân
Trung Hoa đang quá ngán ngẩm và căm phẫn. Các dân tộc khác như Duy Ngô
Nhĩ, Nội Mông, Tây Tạng thì bị đàn áp và chà đạp, sẵn sàng vùng lên khi
có thời cơ. Đại bộ phận nông dân rất bất bình vì chính sách bất công,
chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn, sự tham nhũng, tha hóa của các lãnh
đạo cao cấp trong Đảng Cộng sản Trung Quốc ngày cảng bộc lộ, không thể
che giấu trước mắt người dân. Bên ngoài, Tập Cận Bình theo đuổi một chủ
trương bành trướng đầy tham vọng, hung hăng khiêu khích khắp nơi. Trung
Quốc đang bị kẹt một cách vô vọng vào cái bẫy “đường lưỡi bò” mà tự họ
giăng ra. Sau khi hù dọa Nhật Bản không có kết quả ở biển Hoa Đông, họ
quay sang chiếm đóng vùng lãnh hải Việt Nam, hà hiếp ngư dân Việt Nam
ngoài biển, quấy động, làm bất an trong nội địa, làm cho Việt Nam suy
yếu toàn diện, hòng kìm hãm Việt Nam trong quỹ đạo của họ, để làm phên
dậu muôn đời cho họ. Điều họ lo ngại nhất, là Việt Nam trở thành một
nước tự do, không bị trói buộc bởi ý thức hệ, là một loại “dây cột giờ”
đang mục nát. Nếu Việt Nam tự do, tham vọng “đường lưỡi bò” của họ hoàn
toàn phá sản.
Đánh địch bằng cách sửa mình
1– Tuyên bố giải tán Đảng Cộng sản Việt Nam
Trong
lịch sử của mình Đảng Cộng sản Việt Nam đã nhiều lần thành lập, sáp
nhập, giải tán, đổi tên… để thích ứng với tình hình mỗi lúc. Từ chỗ mỗi
miền Trung, Nam, Bắc có riêng một đảng Cộng sản (tên khác nhau), sáp
nhập thành một đảng Cộng sản, rồi trở thành Đảng Cộng sản Đông Dương,
sau đó giải tán Đảng Cộng sản Đông Dương, thành Đảng Lao động Việt Nam,
cuối cùng đổi thành Đảng Cộng sản Việt Nam. Nếu hiện nay giải tán Đảng
Cộng sản Việt Nam, để chuyển hóa thành một/nhiều đảng X, Y, Z khác, mang
nội dung tư tưởng tiên tiến, phù hợp với yêu cầu thời đại, thì chẳng
những là chuyện bình thường trong lịch sử, mà còn chứng tỏ đó là một
đảng sáng tạo, biết chuyển hóa đúng theo quy luật, đầy bản lĩnh của dân
tộc Việt.
2– Tuyên bố chuyển thể chế độc tài thành thể chế dân chủ
Thể
chế độc tài toàn trị làm cho tầng lớp cai trị trở thành tha hóa, ngày
càng mất giá trị trước mắt nhân dân, nó kìm hãm sức sống của dân tộc,
làm cho đất nước kiệt quệ, bần cùng, và trở thành miếng mồi ngon cho bọn
bành trướng Đại Hán tham lam, không tránh khỏi bị bọn chúng xâm lược.
Một Myanmar đã được độc lập – dù sát nách một thằng khổng lồ đầu đất, dù
chưa phải là thật sự dân chủ phồn vinh – và đang dần dần thoát khỏi quỹ
đạo nô lệ hóa của Bắc Kinh. Việt Nam hoàn toàn có thể làm được như thế
và hơn thế, như lịch sử cũng đã chứng minh.
3– Lợi ích lớn: Chuyển hóa thế cờ, thoát vòng nguy hiểm
Chỉ
qua một đêm thôi, bọn lãnh đạo Bắc Kinh thức dậy trong nỗi bàng hoàng.
Nhân dân Trung Hoa nô nức theo gương Việt Nam mà đứng dậy. Bọn Tập Cận
Bình cay đắng nhận lấy cái giá phải trả cho sự tham lam vô đạo của mình.
Trong khi đó, cả nhân dân tiến bộ trên thế
giới vui mừng vì có một quốc gia nhỏ bé Việt Nam đã thoát vòng nô lệ, có
một dân tộc Việt Nam vừa bừng tỉnh cơn mê, đã thoắt đứng lên làm người,
xứng đáng với máu xương dân tộc đã đổ.
Bấy giờ
chúng ta có nhiều bạn bè lương thiện – không còn chơi với kẻ bất lương.
Chúng ta không sợ bị cấm vận vũ khí hay kinh tế. Không cô độc để phải sợ
kẻ thù. Dân tộc không còn bị chia rẽ. Những con người Cộng sản cũ ấy,
có thể trở thành những con người mới, không còn tấm lòng hẹp hòi, không
còn đầu óc bất công, cùng nhân dân giữ gìn độc lập dân tộc, đưa đất nước
tiến lên trong một giá trị mới: Độc lập – Dân chủ – Bình đẳng và Hữu
nghị.
Đảng Cộng sản Việt Nam làm được không?
Có trở ngại vì bọn chúng cài người bên trong, nhưng hoàn toàn có thể làm được.
Việt Nam đang cần bước khởi động của một Lê Hoàn, một Lê Hoàn mang giá trị thời đại, mang ý chí của nhân dân!
HÃY MỞ TOANG RA VỚI THỜI ĐẠI, BẰNG CÁI NHÌN MỚI VÀ QUYẾT TÂM MỚI.
HÃY MỞ CỬA RA, VỪNG ƠI!
H.Đ.N. 16–5–2014