Năm 17 tuổi, khi Trung Quốc xâm lược Việt Nam, tôi đã xung phong nhập ngũ, lên vùng Biên giới; Năm 22 tuổi, tôi có mặt ở CPC và đã ở lại đó 3 năm. Nếu bây giờ có chiến tranh, tôi 52 tuổi, cũng không ngại ngần thêm một lần áo lính.
Trung Quốc rõ ràng đang muốn đẩy xa xung đột. Trước khi tuyên bố đưa giàn khoan 981 vào hoạt động, họ kêu đại sứ về và không để lại đại biện lâm thời (không có ai để Việt Nam có thể triệu tập trao công hàm); mặc dù có đường dây nóng, họ cũng từ chối đối thoại ở tầm thượng đỉnh. Nhưng, tôi đồng ý là phải tránh đến mức tối đa để phải dùng súng ống. Cuộc họp báo chiều qua, 7-5-2014, là rất cần thiết. Nhưng các nhà báo quốc tế nên được đưa theo các tàu “cảnh sát biển” để chứng kiến sự thô bạo của Bắc Kinh.
Như tôi đã nói trong status sáng thứ Bảy, 3-5-2014: “Trung Quốc giả mặt ‘láng giếng tốt, đồng chí tốt’ mới nguy chứ họ hành xử đúng như tâm địa của họ thì phải coi đó là cơ hội”. Đây là lúc Đảng Cộng sản Việt Nam phải xét lại toàn bộ chính sách với Bắc Kinh. Không chỉ những vấn đề như Biển Đông là không thể song phương mà Việt Nam phải ngay lập tức từ bỏ con đường Bắc Kinh cả mô hình kinh tế và mô hình chính trị.
Không nên đặt vào thế đối đầu, nhưng rõ ràng, với Bắc Kinh cộng sản, chúng ta không một giây được coi là bạn. Chiến tranh chỉ là việc chẳng đặng đừng, mong sao tôi không phải cầm súng nữa và thanh niên Việt Nam không còn phải đánh nhau với ai nữa. Hy vọng, vụ giàn khoan 981 sẽ thức tỉnh Đảng cộng sản Việt Nam, không chỉ sớm quay lại bờ nhân dân để đuổi “quân bành trướng Bắc Kinh” mà quan trọng hơn là kiến tạo cho Việt Nam một con đường mới. Một con đường có nhiều đối tác, bạn bè.