Thanh Trúc,
phóng viên RFA
Nhà thơ, nhà báo, dịch giả Hoàng Hưng |
Nhà thơ Hoàng Hưng
Một lần mục
Đời Sống Người Việt Khắp Nơi từng giới thiệu đến quí vị Văn Việt và Văn Đoàn
Độc Lập, tổ chức xã hội dân sự hoàn toàn khác với Hội Nhà Văn Việt Nam do nhà
nước thành lập và nắm quyền kiểm soát.
Năm 2013,
một nhóm trí thức gồm văn sĩ, thi sĩ ở bên nhà, đã cùng bạn bè thân hữu bên
ngoài khởi xướng báo mạng Văn Việt, từ đó đẩy mạnh cho sự hình thành một Văn
Đoàn Độc Lập. Nhà thơ, nhà báo, dịch giả Hoàng Hưng cho biết việc thành lập văn
đoàn này:
Chúng tôi
rất may mắn được sự hưởng ứng của không ít cây bút có tiếng tăm trong nước và
cả nước ngoài như Mỹ, Canada, Đức, Pháp. Có những người tham gia hẳn vào văn
đoàn, có những người không tham gia vào thành phần của ban vận động văn đoàn
nhưng là cộng tác viên của báo mạng Văn Việt.
Nhà thơ Ý
Nhi, tác giả tập thơ nổi tiếng Người Đàn Bà Ngồi Đan:
Khi thấy có
việc thành lập Văn Đoàn Độc Lập thì tôi hưởng ứng tại vì tôi đã ra khỏi Hội Nhà
Văn Việt Nam lâu rồi. Có lần tôi đã trả lời ở đâu đó rằng tôi thích hai chữ
“độc lập”, có lẽ hai chữ “độc lập quyến rũ tôi. Khi Văn Việt ra đời, có thể gọi
một cách to tát là cơ quan ngôn luận của Văn Đoàn Độc Lập, thì tôi tham gia
cùng với mọi người thôi.
Khi tôi còn nhỏ ông đã cho tôi học
tiếng Pháp, rồi vì mê văn chương tôi cũng tự học thêm rất nhiều. Chính đó là
cái hệ lụy về sau bởi vì cái suy nghĩ cái quan điểm của tôi nó không giống
những thứ mà người ta dạy tôi ở nhà trường.
-Thi sĩ Hoàng Hưng
-Thi sĩ Hoàng Hưng
Ở Việt Nam
thì việc lập hội chưa được công nhận, lâu nay chỉ có mỗi Hội Nhà Văn Việt Nam
thôi, giờ có thêm một cái nữa cộng thêm chữ “độc lập” nên là thấy nó cũng hơi
lạ chứ ở Mỹ hay những nơi khác thì việc này rất bình thường phải không.
Nhà thơ
Nguyễn Đức Tùng, hành nghề bác sĩ tại Vancouver, Canada, thường có những bài
phê bình trên diễn đàn Văn Việt, cho biết:
Văn Đoàn Độc
Lập với diễn đàn của nó là Văn Việt cố gắng hết sức để tạo ra được cái mới
trong sinh hoạt văn học nghệ thuật và đặc biệt trong thơ. Một là nối kết trong
nước và ngoài nước, giữa các nhà văn nhà thơ từ các quá khứ khác nhau và một số
các vấn đề khác nhau trong lịch sử, cùng ngồi lại với nhau và làm được công
việc cho văn chương và cho thơ ca Việt Nam.
Thứ hai là
hết sức tìm cách nâng hoạt động văn học nghệ thuật lên một bước, hướng về các
giá trị mà hiện nay đang chưa được phổ biến rộng rãi, đặc biệt là khuyến khích
một nền văn học tự do \, nhân bản, hướng về các giai điệu của dân tộc.
Ông Hoàng
Hưng một thành viên trong văn đoàn, tên thật là Hoàng Thụy Hưng, quê ở Từ Sơn,
Bắc Ninh, sau năm 1975 đã chuyển hẳn vào sống ở Sài Gòn kể lại một chuỗi sự
kiện làm cho cuộc đời ông thay đổi đến tận cùng của một ngòi bút:
Đầu tiên tôi
là nhà giáo, tôi dạy văn cho một trường trung học . Sau đó tôi lại đi làm báo.
Đầu tiên là báo Giáo Dục, sau đó phụ trách phần văn hóa văn nghệ cho tờ báo Lao
Động. Khi về hưu tôi vẫn tiếp tục làm báo mạng, làm biên tập cho Talawas cũng
về văn học và nghệ thuật. Tôi cũng có tham gia báo mạng Bauxite Việt Nam và bây
giờ thì trang báo mạng Văn Việt của ban vận động Văn Đoàn Độc Lập. Còn nghề thứ
ba, coi như nghề kiếm sống của tôi, là dịch sách, dịch báo.
Tôi sang Mỹ
lần đầu tiên năm 2003 theo lời mời của hai trường, một là đại học bang
Washington, University Of Washington ở Seattle, và trường thứ hai là Columbia
College ở Chicago. Tại Washington University là để thuyết trình về Thơ Mới của
Việt Nam, còn trường ở Chicago tôi đến tham dự một sự kiện hàng năm gọi là Tuần
Lễ Đọc Thơ. Họ mời một số nhà thơ của Mỹ và mỗi một năm thì đều có một nhà thơ
nước ngoài. Năm đó nhà thơ nước ngoài được mời chính là tôi.
Thi sĩ Hoàng
Hưng là tác giả tập thơ Ngựa Biển, Người Đi Tìm Mặt và Ác Mộng. Tuy nhiên tập
thơ thứ ba, Ác Mộng, không được phép in và phát hành trong nước. Những khó khăn
hay trở ngại trong việc in ấn và lưu hành tác phẩm văn xuôi hoặc văn vần trong
thời kỳ đổi mới được thi sĩ Hoàng Hưng thuật lại qua trường hợp cá biệt của
ông:
Gốc gác gia
đình tôi có thể nói là ảnh hưởng văn hóa phương tây, bố tôi là một trong số mấy
bác sĩ đầu tiên tốt nghiệp ở bên Pháp từ năm 1927. Khi tôi còn nhỏ ông đã cho
tôi học tiếng Pháp, rồi vì mê văn chương tôi cũng tự học thêm rất nhiều. Chính
đó là cái hệ lụy về sau bởi vì cái suy nghĩ cái quan điểm của tôi nó không
giống những thứ mà người ta dạy tôi ở nhà trường, tôi hoài nghi rất nhiều điểm
mà người ta dạy mình. Cũng vì lý do đó nên tại sao tôi lại chơi rất thân với
mấy ông bên Nhân Văn Giai Phẩm, từ đấy mới ra nhiều chuyện rắc rối.
Điều khiến
mọi người chú ý đến ông Hoàng Hưng nhiều nhất là chuyện ông bị bắt và bị kêu án
39 tháng tù hồi năm 1982 vì tôi tàng trữ và âm mưu phổ biến tập thơ Về Kinh Bắc
của thi sĩ Hoàng Cầm:
Một số thành viên trong ban vận động thành lập Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam. Hình do Văn Việt cung cấp |
Khi đó tôi
là nhà báo của Bộ Giáo Dục, tôi ra ngoài Bắc vừa là công tác vừa kết hợp thăm
gia đình. Đến thăm ông Hoàng Cầm thì tôi có xin ông chép cho tập bản thảo Về
Kinh Bắc, mục đích để mang về khoe với bạn bè ở Sài Gòn thôi.
Thế nhưng
tôi không biết là họ đang bao vây nhà ông Hoàng Cầm bởi vì lúc đó có những Việt
kiều về cũng xin tập thơ đấy để mang đi, cụ thể nhất là nhà thơ Nam Dao Nguyễn
Mạnh Hùng ở Canada về và trước khi đi thì có xin chép tập thơ Về Kinh Bắc để
mang sang Canada. Họ biết và mở chiến dịch bao vây để bắt ông Hoàng Cầm về tội
chuyển bản thảo ra nước ngoài. Lúc bấy giờ họ đánh giá rất nặng nề, họ coi bản
thảo Về Kinh Bắc đó là phản động, bây giờ lại lưu truyền ra nước ngoài và có
khả năng sẽ được công bố ở nước ngoài thì họ không chịu được.. Sau này họ lại
còn tung lên cái tin là tôi định mang tập thơ đó vào sứ quán Pháp nhưng hoàn
toàn không có chuyện đó, tôi chỉ đinh mang vào Sài Gòn thôi. Bắt tôi hôm trước
thì hôm sau họ bắt Hoàng Cầm.
Nhà thơ
Hoàng Hưng bị tuyên phạt 39 tháng tù mà không được đưa ra tòa xét xử. Năm 1988,
ông Hoàng Hưng cho ra đời tập thơ Ngựa Biển:
Lúc bấy giờ
Việt Nam bắt đầu đổi mới, bắt đầu dễ dãi trong chuyện xuất bản. Từ trước đến
nay tất cả những ấn phẩm đều do nhà xuất bản của nhà nước đứng ra in, tiền của
nhà xuất bản có nghĩa là tiền của nhà nước. Nhưng lúc bắt đầu đổi mới thì nhà
nước cũng chẳng có tiền đâu mà in , cho nên các nhà xuất bản nhất là ở miền Nam
thì họ rất linh hoạt, họ cho các nhà văn nhà thơ gởi bản thảo đến cho họ xem.
Nếu không có vấn đề gì rắc rối về chính trị hay gì đó thì họ sẽ cấp cho một
giấy phép với một số tiền tạm coi như là bán giấy phép xuất bản. Người muốn
xuất bản thơ là phải mua giấy phép đó rồi tự bỏ tiền ra mà in, rồi có bán được
hay không thì kệ anh. Lúc đó Nhà Xuất Bản Trẻ có ông giám đốc Trương Văn Khuê
là một cựu sinh viên đấu tranh Sài Gòn, có cái nhìn rất cởi mở nên anh cấp giấy
phép cho tôi. Thế thì công an có đến nói với ông Khuê là phải cho họ đọc thì
ông Khuê nói rằng cái này tôi chịu trách nhiệm, các anh không có quyền đọc, bao
giờ tôi in ra rồi nếu các anh thấy có vấn đề gì thì lúc bấy giờ các anh có ý
kiến. Tập Ngựa Biển ra đời trong hoàn cảnh ấy.
Tập thơ Người Đi Tìm Mặt
Năm 1994,
tập thơ thứ hai, Người Đi Tìm Mặt, phản ảnh suy tư của giới trí thức trong lòng
một chế độ đề chuyên cao tập thể nhằm phục vụ chiến tranh hơn là ý thức hay
hạnh phúc cá nhân:
Người Đi Tìm
Mặt là nhan đề một bài thơ tôi làm năm 1972 ở Hà Nội. Lúc bấy giờ sinh hoạt xã
hội ở ngoài Bắc người ta gọi nó giống như một trại lính, tất cả sinh hoạt đều
phải mang bộ mặt gọi là đồng phục. Tất cả là phục vụ cho chiến tranh, cá nhân
hoàn toàn không tồn tại, chỉ có gương mặt chung của tập thể thôi.
Trong hoàn
cảnh đó, người trí thức và người nghệ sĩ vẫn có nỗi ưu tư, nỗi băn khoăn là
phải tra vấn lại bản thể, tra vấn cá nhân của mình:
Cho nên tôi
mới đặt tựa Người Đi Tìm Mặt có nghĩa là đi tìm mặt mình chứ tôi không chấp
nhận có khuôn mặt gọi là đồng phục mà người ta khoát lên tất cả xã hội. Khi tập
Người Đi Tìm Mặt ra đời thì cũng có vấn đề, tôi cũng lại rất cám ơn nhà thơ
Quang Huy, giám đốc nhà xuất bản Văn Hóa. Khi gởi bản thảo cho ông tôi cũng nói
là trong này có một số bài thơ chắc cũng khó in. Ông ta viết thư trả lời tôi
rằng chả phải bỏ bài nào hết, cứ in. Quả nhiên khi ông in xong thì công an rồi
Bộ Văn Hóa xuống làm việc với ông liên tục, nhưng mà ông khôn khéo đối phó được
hết.
Sau những vụ
rắc rối từ thi phẩm Người Đi Tìm Mặt , nhà thơ Hoàng Hưng, lúc đó đang phụ
trách mảng văn hóa nghệ thuật cho báo Lao Động, bị áp lực phải nộp đơn xin nghỉ
việc.
Năm 2002,
tập thơ thứ ba, Ác Mộng, không được in và phát hành trong nước:
Người Đi Tìm Mặt là nhan đề một bài
thơ tôi làm năm 1972 ở Hà Nội. Lúc bấy giờ sinh hoạt xã hội ở ngoài Bắc người
ta gọi nó giống như một trại lính.
-Thi sĩ Hoàng Hưng
-Thi sĩ Hoàng Hưng
Có một sự
thực là trong thời gian ở tù 39 tháng đó thì đêm nào tôi cũng thấy ác mộng, ở
trong tù là một cơn ác mộng dài. Tập thơ Ác Mộng tập hợp 36 bài thơ viết lén
trong tù, sau khi ra tù thì nhớ lại và ghi lại, và một số bài viết về tâm trạng
của người mời ở tù ra. Tôi đưa cho mấy nhà xuất bản thì không ai chịu in cả.
Nhà thơ Ngô Văn Phú lúc đó là giám đốc nhà xuất bản Hội Nhà Văn cũng nói với
tôi là không in được. Thấy không có khả năng gì để có thể in được tôi bèn để
cho Talawas công bố trên mạng.
Trở lại với
Văn Đoàn Độc Lập, gần ba năm qua, việc có ý nghĩa và đáng kể nhất mà Văn Việt
làm được là chuyên đề Văn Học Miền Năm 1954-1975, giới thiệu một cách hệ thống
những tác giả và tác phẩm quan trọng của văn học miền Nam mà những thế hệ sau
năm 75 ở trong nước không có điều kiện biết đến:
Chúng tôi đã
giới thiệu đến hôm nay được 260 bài, 260 kỳ với rất nhiều tác giả, kể cả những
tác giả bị mang tiếng chống cộng hay là thân Mỹ như Võ Phiến chẳng hạn, hay là
những tác phẩm nghệ thuật có nhiều vấn đề mà cộng sản không chấp nhận thì chúng
tôi đều giới thiệu hết.
Chuyên đề
thứ hai, Bốn Mươi Năm Thơ Việt Hải Ngoại, với 50 tác giả từ Mỹ, Pháp, Úc,
Canada, Đức, Nga, Ba Lan:
Và thứ ba là
chúng tôi đã thành công với Giải Thưởng Văn Việt lần thứ nhất mới trao tháng Ba
năm nay. Đó là giải đặc biệt về nghiên cứu và phê bình cho nhà nghiên cứu Thụy
Khuê ở Pháp, giải đặc biệt về văn xuôi cho nhà văn quá cố Bùi Ngọc Tấn. Chúng
tôi còn phát hiện một tài năng mới về văn chương, tác giả Di hoặc Hạnh Nguyên
mới khoảng hơn 20 tuổi. Một nhà thơ nữa rất trẻ là Nguyễn Hoàng Anh Thư, cô
giáo dạy văn ở Huế, rất xuất sắc. Đó coi như là những thành tựu chúng tôi đã
làm được.
Từ Hà Nội,
nhắc đến Văn Việt mà ông có bài đăng trên đó, nhà giáo Phạm Toàn nói như tâm
sự:
Càng sống,
càng trải nghiệm, càng viết càng gặp những cản trở thì chúng tôi bắt đầu nhận
thấy ước mơ của mình, hoài bão của mình đã đặt nhầm chỗ. Phải nói trong một
thời gian rất dài tôi không muốn viết gì nữa, không đọc gì nữa mà tập trung làm
giáo dục rồi thì cũng không đạt được.
Khi Văn Việt
hình thành là cơ hội để người nghệ sĩ chân chính có tác phẩm nghệ thuật và tấm
lòng đồng cảm. Với tư cách một nhà giáo cũng là người sáng tác tôi thấy nhãn
giới, tầm nhìn của bạn đọc Việt Nam, tầm nhìn của những người sáng tác văn học
Việt Nam cực kỳ hạn hẹp. Bây giờ Văn Việt chủ động mở rộng tầm mắt con người
ra, thí dụ điểm lại văn học miền Nam Việt Nam trong thời chiến là công rất lớn
của anh Nguyên Ngọc, anh Hoàng Hưng và ban biên tập. Phải nói làm như thế để
cho những nhà văn, Việt Nam với nhau thôi đã, không còn quay lưng lại với nhau.
Còn thì văn học của thế giới cũng được điểm đến, tràn vào. Văn Việt còn là diễn
đàn tự do phát biểu, hội luận, cái nhìn đa dạng, đa phương một thái độ khoan
dung, khoan thư đối với tất cả những gì trước đây cứ bị coi là khác mình tức là
nó không tốt.
Vừa rồi là câu
chuyện văn chương trang mạng Văn Việt và tổ chức Văn Đoàn Độc Lập. Mục Đời Sống
người Việt Khắp Nơi tạm chấm dứt ở đây. Thanh Trúc sẽ trở lại cùng quí vị thứ
Năm tuần tới.
Nguồn: Theo RFA