Hãy thú nhận! Đọc sách loại hồi kí hay bán hồi kí (như Đèn Cù của Trần Đĩnh) độc giả thường để tâm đến những … giai thoại. Tôi cũng chẳng phải là một ngoại lệ, tức là thỉnh thoảng cũng bị cuốn hút theo những câu chuyện mang tính giai thoại của tác giả. Thật ra, đối với hồi kí chính trị và trong bối cảnh giấu diếm thông tin, những giai thoại đôi khi cũng nói lên vài điều về đương sự.
Hồ Chí Minh vơi thiếu nhi Hà Nội trong dịp 10/10/1954
Nhà báoTrần Quang Thành phỏng vấn nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai
Giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam đang kỷ niệm 60 năm cái gọi là
“giải phóng Thủ đô” (10.10.1954 –10.10.2014) một cách hoành tráng và có màn đốt
pháo hoa tưng bừng trong ngày này tại 30 điểm trên địa bàn thành phố Hà Nội để
chào mừng.
Bài trước đề cập đến trách nhiệm của
hệ thống quản lý, bộ máy lãnh đạo và cơ chế chính trị trong việc hủy hoại nguồn
năng lực trí tuệ, khiến cho đất nước không thể nào phát triển được trong một
thời đại mà chất xám là yếu tố chính làm nên sức mạnh của các cá nhân và các
quốc gia.
Vốn thích nhạc không lời nhưng đôi khi tôi vẫn nhớ về một câu hát cũ, “Anh ở đầu sông, em cuối sông. Chung nhau dòng nước Vàm Cỏ Đông…” Lãng mạn sao, những cặp tình nhân cùng uống chung một dòng nước. Và hạnh phúc thay những kẻ có thể sống cả đời bên một con sông êm đềm, qua những mùa lúa chín không tiếng súng, những trưa hè có thể nép mình dưới bóng các rặng cây. Nhưng đó là chuyện cổ tích.
Lịch sử cận đại của người Việt Nam đã diễn ra trong khói bom và tiếng nổ của đạn pháo. Cuộc chiến tranh Việt-Mỹ chia cắt đến tận lòng sâu của mỗi gia đình. Sự nhầm lẫn, cự bất khả tri không chỉ xẩy ra giữa hai nền văn hoá Đông-Tây mà còn xẩy ra ngay giữa lòng dân tộc Việt, giữa các thành viên trong một gia đình, một dòng họ, giữa miền Bắc và miền Nam, giữa bên thắng cuộc và bên thua cuộc, giữa người trong nước và những người sống ngoài biên giới… Tóm lại, những người Việt cũng bị chia cách bởi những con sông.Những con sông thiếu vắng những cây cầu