PHẠM ĐÌNH TRỌNG
Sau
khi đánh chiếm được toàn bộ quần đảo Hoàng Sa, ngày 19.1.1974, thuộc chủ quyền
Việt Nam do nhà nước Việt Nam Cộng hòa quản lí, Trung Cộng lại ráo riết đưa tàu
chiến đến rình rập, uy hiếp quần đảo Trường Sa đã thuộc sự quản lí của nhà nước
cộng sản Việt Nam. Đầu năm 1988 hoạt động quân sự của Trung Cộng ở Trường Sa
càng dồn dập, hung hăng hơn.
Trước tình thế đó, Bộ Tư lệnh Hải quân Việt Nam đã lên kế hoạch đưa quân lên giữ một số bãi cát san hô chưa nổi hẳn khỏi mặt nước biển nhưng giữ vị trí tạo thế liên hoàn, khép kín cụm quần đảo và trấn giữ hành lang từ đất liền ra Trường Sa. Chiến dịch CQ88, chủ quyền 88 được lặng lẽ và gấp gáp triển khai.
Ngày
26 tháng một,1988 Việt Nam đưa quân lên giữ bãi cát Tiên Nữ.
Lập
tức ngày 31 tháng một, 1988, Trung Cộng đổ quân lên chiếm bãi cát Chữ Thập của
Việt Nam..
Liên
tiếp các ngày 5 tháng hai, ngày 6 tháng hai và ngày 18 tháng hai, Việt Nam lần
lượt đưa quân lên giữ các bãi đá Lát, đá Lớn, đá Đông. Lập tức ngày 18 tháng
hai, Trung Cộng liền đổ quân chiếm bãi Châu Viên và ngày 26 tháng hai, Trung Cộng
chiếm bãi Ga Ven của Việt Nam.
Ngày
27 tháng hai, hải quân Việt Nam lên giữ bãi cát Tốc Tan thì ngày 28 tháng hai
Trung Cộng đổ quân chiếm bãi Huy Gơ.
Đầu
tháng ba năm 1988, Trung Cộng đưa hạm đội mạnh với 16 tàu uy lực nhất của Trung
Cộng lúc đó đến Trường Sa gồm một khu trục lên lửa, bảy tàu hộ vệ tên lửa, hai
tàu hộ vệ pháo, hai tàu đổ bộ, ba tàu vận tải, một tàu kéo theo một pông tông (cầu
cảng nổi) lớn. Ý đồ gây hấn xâm lược Trường Sa, cướp đảo Việt Nam của Trung Cộng
đã không cần giấu diếm. Và cụm cát san hô đang nổi lên Gac Ma, Cô Lin, Len Đao ở
chính giữa quần đảo Trường Sa sẽ là mục tiêu tiếp theo của họ. Chiếm được cụm Gac
Ma, Cô Lin, Len Đao họ sẽ tạo được sự liên kết liền mạch với các đảo đã chiếm
được từ trước, tạo thế đứng chân vững chắc ở Trường Sa, uy hiếp cả quần đảo và
không chế hành lang nối đất liền Việt Nam với Trường Sa.
Đọc
được trận đấu, Bộ Tư lệnh Hải quân Việt Nam liền tung hai tàu vận tải HQ 604,
HQ 605 và tàu đổ bộ HQ 505 vào trận. Nhưng vì có mật lệnh không được nổ súng từ
cấp cao nhất trong quân đội nên các tàu vận tải và đổ bộ Việt Nam chỉ đưa công
binh lên dựng bia chủ quyền và xây công sự trên những bãi san hô Gac Ma, Cô
Lin, Len Đao còn lập lờ khi nổi khi chìm trên biển. Ba tàu vận tải và đổ bộ chở
khẳm chỉ là vật liệu xây dựng, lương thực, thực phẩm cùng 70 lính công binh của
trung đoàn công binh hải quân 83, 4 cán bộ đo đạc thuộc cục bản đồ bộ Tổng Tham
mưu và một lực lượng nhỏ nhoi 22 lính chiến đấu thuộc lữ đoàn 146 chỉ có súng
cá nhân AK với cơ số đạn ít ỏi do lữ đoàn phó Trần Đức Thông chỉ huy.
Tàu
vận tải HQ 605 do thuyền trưởng Lê Lệnh Sơn chỉ huy tiến đến đảo Len Đao. Tàu đổ
bộ HQ 505 theo sự dẫn dắt của thuyền trưởng Vũ Huy Lễ chốt giữ Cô Lin. Tàu vận
tải HQ 604 với thuyền trưởng Vũ Phi Trừ đến giữ Gac Ma.
Chiều
ngày 13 tháng ba, tàu HQ 604 vừa thả neo cạnh Gac Ma thì hai tàu hộ vệ của
Trung Cộng áp sát gọi loa đòi Việt Nam rút quân khỏi Gạc Ma rồi hai tàu giặc
thay nhau chạy vòng quanh doi cát Gac Ma mong manh trên biển.
Trong
đêm 13 tháng ba, lính công binh trung đoàn 83 lặng lẽ và gấp gáp chuyển vật liệu
lên Gạc Ma. Lực lượng chiến đấu nhỏ bé của lữ đoàn 146 cũng triển khai trên đảo.
Mờ
sáng ngày 14 tháng ba, bốn tàu chiến của Trung Cộng lừng lững tiến đến Gạc Ma.
Bốn xuồng nhôm chở đầy lính Trung Cộng súng lăm lăm trong tay tràn lên đảo.
Lính cuốc sẻng công binh trung đoàn 83 Việt Nam gần như tay không lùi dần về giữa
đảo. Lính lữ đoàn 146 có AK trong tay nhưng không được bắn cũng trở thành tay
không! Lính Trung Cộng xông đến cướp lá cờ Việt Nam. Lá cờ bị giằng đi, giật lại,
thiếu úy Trần Văn Phương liền quấn lá cờ quanh người, lấy tính mạng ra giữ lá cờ,
giữ chủ quyền hòn đảo. Tiếng súng bỗng đột ngột rộ lên. Những ánh lửa lóe lên từ
nòng súng trong tay lính Trung Cộng. Trần Văn Phương và hàng loạt chiến sĩ Việt
Nam đổ gục.
Từ
những chiến hạm Trung Cộng, hàng trăm tên lính xâm lược tràn lên Gạc Ma cùng
lúc với những loạt đạn pháo các cỡ từ chiến hạm Trung Cộng xối xả dập xuống tàu
HQ604. Tàu 604 chìm dần xuống biển. Thuyền trưởng Vũ Phi Trừ, lữ đoàn phó 146
Trần Đức Thông, thiếu úy Trần Văn Phương cùng hàng chục chiến sĩ Việt Nam chết
gục dưới làn đạn của lính Trung Cộng. Gạc Ma bị Trung Cộng cướp đoạt từ đó,
ngày 14 tháng ba, năm 1988.
Trên
tàu HQ 505 ở đảo Cô Lin cách Gạc Ma hơn ba hải lí, thuyền trưởng Vũ Huy Lễ theo
dõi thấy trên biển, tàu giặc áp đảo, trên trời máy bay giặc quần lượn, tương
quan lực lượng quá chênh lệch và Trung Cộng đã bắn chìm tàu HQ 604. Rồi HQ 505 cũng
không tránh khỏi số phận như HQ 604. HQ 505 chìm, người lính giữ đảo vùi xác dưới
đáy biển thì Cô Lin cũng không giữ được. Thuyền trưởng Lễ liền lệnh nhổ neo rồi
phóng hết tộc độ, lao tàu lên đảo. Con tàu cùng với toàn bộ thủy thủ sẽ quyết ở
lại với đảo. HQ 505 trườn được hai phần ba thân tàu lên đảo thì tàu bị bắn
cháy. Con tàu tiếp tục hứng đạn của Trung Cộng nhưng không bao giờ chìm. Con
tàu không chìm cùng những người lính sống sót trên tàu đã giữ vững được núm cát
nhỏ nhoi mà thiêng liêng Cô Lin và những người lính quả cảm trên đảo Cô Lin còn
đưa xuồng ra biển vớt những người lính bị thương từ tàu HQ 604, từ Gạc Ma đang
trôi dạt trên biển.
Tàu
HQ 605 giữ núm cát Len Đao cũng bị quân Trung Cộng bắn cháy và chìm rạng sáng
15 tháng ba nhưng dường như Trung Cộng chỉ tập trung đánh chiếm Gạc Ma nên
không đổ quân lên Cô Lin và Len Đao.
Giặc
Trung Cộng tràn lên cướp đảo. Những người lính Việt Nam giữ đảo có súng trong
tay mà không được bắn, họ chỉ còn cách lấy sức người giành giật lá cờ chủ quyền
với giặc rồi giơ ngực hứng đạn của giặc, nhận lấy cái chết tan tác, bỏ lại đảo
cho giặc làm chủ. Quân chết, đảo mất vì cái lệnh không cho người lính giữ đảo nổ
súng vào kẻ xâm lược cướp đảo.
Ngày
nay người dân nói tiếng nói của lịch sử Việt Nam, nói tiếng nói của trái tim Việt
Nam yêu nước: “Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam”, người dân biểu tình lên án
Trung Cộng xâm lược, người dân tập hợp tưởng niệm, ghi ơn những người lính đã
chết trong cuộc chiến đấu bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa đều bị công an Việt Nam bắt
bớ, tù đày, bị ngăn cản, phá đám, bị công an chặn cửa không cho ra khỏi nhà!
Ôi
đất nước Việt Nam có bao giờ đau thế này chăng!