Sự bình đẳng, đối với tất cả mọi
người, trước mọi công việc mưu sinh và mưu cầu hạnh phúc, là nét đặc trưng cơ bản
của những xã hội có nền văn minh phát triển. Điều này đã được những người sáng
lập ra nước Mỹ, một trong những quốc gia có nền tảng tri thức hàng đầu thế giới
hiện nay, khẳng định cách đây 239 năm: “Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển
nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những
quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và
mưu cầu hạnh phúc.”[1]
Tuy nhiên, dân tộc Mỹ phải cần đến
89 năm mới thể hiện được chân lý hiển nhiên về sự bình đẳng, khi tất cả nô lệ
trên toàn liên bang được trả tự do,[2] đây chính là một trong những yếu tố cực
kỳ quan trọng, tạo dựng nên một đất nước hùng mạnh bậc nhất thế giới hiện nay.
Một xã hội đã trở nên hùng mạnh
khi nó tạo điều kiện bình đẳng cho mỗi cá nhân để trở nên hùng mạnh. Xã hội nào
chưa làm được việc này thì cần phải trải qua những chặng đường đầy thử thách, mới
trở nên hùng mạnh được. Trên những chặng đường cần phải đi này, nhất định sẽ cần
có thật nhiều những bước chân trung thực, dũng cảm, tỉnh táo, thấu hiểu và đầy
tình thương.
Khi mà mỗi người có thể nhận ra
được rằng tất cả mọi người đều bình đẳng, thì sẽ không có “thiên tử” với “tục tử”,
không có “thánh nhân” với “phàm nhân”, không có cái gọi là “giai cấp”, không có
“giai cấp nô lệ” nào, và cũng không có cuộc “đấu tranh giai cấp” nào cả.
Những định nghĩa của từ “giai cấp”
ở các từ điển ngôn ngữ phổ biến trên thế giới hiện nay đều có điểm chung, “giai
cấp” là tập hợp những người có cùng “địa vị xã hội”.
Thời xa xưa, khi xã hội loài người
bắt đầu hình thành sự phân chia thứ bậc về công việc, về quyền lực, hay về của
cải, khái niệm “giai cấp” hay “địa vị xã hội” đã phôi thai hình thành.
Cái “địa vị xã hội” nghe như có âm
hưởng nặng nề, lê thê, mơ hồ và có tính định kiến. Có lẽ nó chỉ được dùng khi
người này so đo, ganh tị, khinh khi hay tự ti lúc hơn thua cao thấp, giàu nghèo
với người kia mà thôi. Và “giai cấp” thì gắn liền với “địa vị xã hội” cho nên nó
cũng có cùng tính năng và chức năng.
Có thể bởi vì từ “giai cấp” thường
mang theo những cảm nghĩ thiếu tích cực mà hiện nay, người ta ít khi dùng từ này,
thay vào đó là từ “giới” được sử dụng cho tập thể những người làm những nghề có
cùng đặc trưng, ví dụ như “giới công nhân”, “giới văn nghệ sĩ”, “giới trí thức”,
v.v.
Công việc của một người thì có thể
thay đổi theo sở thích, khả năng và mức độ nỗ lực của người đó. Điều này có thể
xảy ra ngay cả trong một xã hội có nền văn minh đang phát triển. Từ một người làm
công có trình độ học vấn thấp, người đó có thể phấn đấu học hỏi để trở thành người
có trình độ học vấn cao, hay cần cù làm việc đến khi tích góp đủ vốn thì có thể
tự mình kinh doanh, và nếu có năng lực, người đó có thể được bầu làm người điều
hành cả một quốc gia.[3]
Hơn nữa, một người hoàn toàn có
thể làm được nhiều công việc khác nhau, buổi sáng anh ta có thể làm công nhân,
còn buổi tối thì có thể là chủ một quán ăn nhỏ; có người lúc cùng quẫn phải trộm
cắp để sinh tồn, khi qua cơn túng bấn, muốn khắc phục lỗi lầm, người ta ra sức làm
việc nghĩa, việc thiện; v.v.
Cùng là doanh nhân, nhưng người
thì có vốn vài trăm nghìn đồng, người thì có hàng nghìn tỉ; cũng là chủ đất, nhưng
người thì có vài sào ruộng, người thì có hàng nghìn mẫu; đều là người điều hành
một đất nước, nhưng nước thì có vài mươi nghìn dân, nước thì có gần một tỉ rưỡi
dân; v.v.
Như vậy, nếu dựa vào công việc
hay nghề nghiệp của một người mà đoán định “địa vị xã hội” hay “giai cấp” thì là
một việc làm thiếu chính xác, và thiếu tế nhị.
Thông thường, khi quyền lợi hay
danh dự của bất cứ ai bị xâm phạm thì mâu thuẫn sẽ nảy sinh. Nếu mâu thuẫn xảy
ra chỉ ở mức cục bộ mà lại bị thổi phồng lên đến mức toàn cục thì mức độ, phạm
vi của mâu thuẫn sẽ phát triển cực nhanh, và rất có thể, một cuộc “đấu tranh
giai cấp” sẽ nổ ra.
Chẳng hạn như, nếu chỉ có “một số
địa chủ gian ác” mà lại vơ đũa cả nắm thành “địa chủ ác ghê” thì hậu quả nó để
lại thật ghê gớm, nhất là khi những người phát động, tổ chức và thực thi cuộc
“đấu tranh giai cấp” muốn dùng “giai cấp” này loại trừ “giai cấp” kia.[4][5]
Những kết luận vơ đũa cả nắm thường
sai lầm, và mang lại những hậu quả thật khủng khiếp. Nếu cho rằng “địa chủ ác
ghê”, “tư bản ác ghê”, “cộng sản ác ghê”, v.v. và tìm mọi cách để tiêu diệt tất
cả những “giai cấp” này, thì loài người sẽ ra sao!?
Hủy diệt cuộc sống của hàng loạt
con người, cùng cả gia đình thân quyến của họ, một cách có chủ ý và có hệ thống,
đây chính là tội ác diệt chủng.[6]
Trong một xã hội mà hầu hết mọi
người đều quá coi trọng cái gọi là “giai cấp”, “địa vị” thì nhân cách, danh dự thường
bị xem nhẹ. Và cái giả, cái ác, cái xấu lại lên ngôi với lớp vỏ bọc ngạo nghễ của
quyền lực và danh lợi bất lương.
Nền văn minh của loài người liên
tục tiến triển, nhưng vẫn thường có nhiều người không muốn điều này xảy ra khi
nó làm tổn hại đến quyền lợi của họ. Duy trì những đặc quyền, đặc lợi cho bản
thân, thân quyến cùng phe nhóm là việc mà họ thường dùng mọi cách để có được,
trong phần đời ngắn ngủi của mình.
Cuộc đời một con người vốn đã ngắn
ngủi rồi, mà những cái như chức vụ, quyền hành, danh lợi, v.v. thì còn ngắn ngủi,
mong manh hơn. Nếu vì những cái phù du này mà phải làm những việc xấu, việc ác,
vứt bỏ đi nhân cách cao quý của mình, thì thật là đáng tiếc biết bao!?
Tuy nhiên, với một nền văn minh
luôn hướng đến tôn vinh cái thật, cái thiện và cái đẹp, đồng thời bài trừ cái
giả, cái ác và cái xấu, thì những cái tệ hại này dần dần sẽ bị con người loại bỏ.
Khi cái thật, cái thiện và cái đẹp
được tôn trọng thì mỗi người sẽ nhận ra rằng tất cả mọi người đều bình đẳng, rằng
ai cũng có một nguồn sinh lực tuyệt vời, đó là sự tự do để trở nên hùng mạnh, và
nhất định xã hội sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.
Motbaica
Tài liệu tham khảo:
1.
http://vietnamese.vietnam.usembassy.gov/dec_independence.html
2.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Tuy%C3%AAn_ng%C3%B4n_gi%E1%BA%A3i_ph%C3%B3ng_n%C3%B4_l%E1%BB%87
3.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Abraham_Lincoln
4.
https://www.danluan.org/tin-tuc/20090909/cb-dia-chu-ac-ghe-1953
5. https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_Th%E1%BB%8B_N%C4%83m
http://nghiencuuquocte.net/2015/05/08/the-nao-moi-duoc-coi-la-diet-chung/