Tô Văn
Trường
Chuyến đi thăm Mỹ của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được dư luận trong và ngoài nước đánh giá rất quan trọng và có tính biểu tượng tốt là ông Trọng đại diện cho Đảng chịu đi Mỹ (hay chịu đề nghị với Mỹ về chuyến đi) và Tổng thống tiếp tại Nhà trắng, tức là Mỹ chấp nhận thực tế là Đảng cộng sản có vai trò lãnh đạo ở Việt Nam. Hai bên trước đây đã ký hợp tác toàn diện có nghĩa là cả quân sự. Cụ thể hợp tác đến mức nào là vấn đề tính toán của 2 bên trong tương lai.
Có một điều đáng mừng là chuyến đi của ông Nguyễn Phú Trọng đã gây dựng lại lòng tin của người dân, vì ai cũng thấy dã tâm của Trung Quốc, ai cũng thấy chúng ta phải dẹp hết mọi hiềm khích giữa người Việt Nam với nhau để đối phó với bành trướng phương Bắc luôn luôn lợi dụng, chống phá, xúi giục mấy nước lân bang gây khó cho ta. Có thể nói ông Trọng đã thoát gánh nặng lịch sử khá ngoạn mục, mặc dù đó mới chỉ là một bước đi tích cực, hy vọng sẽ có những bước đi “đột phá” hợp lòng dân hơn nữa.
Người dân Việt ấn tượng nhất được nghe
Phó Tổng thống Joe Biden lẩy Kiều khi ông tổ chức chiêu đãi Tổng bí thư Nguyễn
Phú Trọng. Nhiều người khen về sự thâm thúy, thông minh hóm hỉnh của các nhà
lãnh đạo Mỹ và bộ máy tham mưu của họ và tiếc cho ông Nguyễn Phú Trọng xuất
thân cử nhân văn chương nhưng không vận dụng được sở trường của mình để ứng đối
với Phó Tổng thống Mỹ.
Sở học có nhiều dạng
Trong quá khứ, thiếu gì người đã từng
“sôi kinh, nấu sử” nhưng số người có khẩu khí thì thật hiếm hoi. Đó là chưa
tính đến “khí phách” là một yếu tố rất quan trọng trong tính cách tạo nên khẩu
khí .
“Thần thiêng nhờ bộ hạ”, “vị thần mà nể
cây đa”, tôi không tin là Bill Clinton và Joe Biden lại là người rành rẽ Truyện
Kiều đến mức đó đâu mà chỉ là nhờ họ có được dàn “bộ hạ” đủ trình độ đã “gà”
theo đúng ý chính mà họ gợi ra.
Giống hệt như việc ra vế câu đối, bên ra
đề đã chuẩn bị rất kỹ càng và bên đáp bị đặt vào tình huống như chơi bàn cờ thế
(cờ thế là một bàn cờ đã được sắp xếp sẵn, đặt ra một thế cờ rất hóc hiểm (1 ăn
– 9 thua), người chơi được tùy chọn bên để tham gia và phải tìm ra cho được
những nước đi thoát hiểm. Có lẽ vì vậy mà người xưa đã đặt ra cho kẻ sỹ mấy
tiêu chuẩn để xem là toàn năng: cầm (đàn nhạc), kỳ (đánh cờ), thi (làm thơ) và
họa (vẽ).
Ông Nguyễn Phú Trọng sẽ là một chính
khách kiệt xuất lừng danh nếu trong tình huống nghe Phó Tổng thống Mỹ lẩy Kiều
mà ứng đối được ngay bằng cách lẩy trở lại bằng một câu thơ Mỹ nhưng, đó chỉ là
kỳ vọng mà thôi. Không đủ vượt trội về ngôn ngữ (1 trong 7 trí thông minh của
con người), chính ông đã từng thốt ra “nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn” (phát
biểu tại buổi nhận chức Chủ tịch Quốc hội khóa 12). “Thần” đã vậy mà “bộ hạ”
phần lớn “ăn theo, nói leo” thì làm sao mà “thiêng” (trí tuệ) cho được .
Nhớ lại, dịch giả Nguyễn Văn Vĩnh đã
chuyển ngữ tài tình bài thơ ngụ ngôn “Con lừa mang tượng thánh” (L’Ane portant
des reliques) [đi đến đâu cũng thấy mọi người cung kính, trọng vọng] với câu
kết rất chí lý :
“Quan mà dốt đặc vô
tài
Thì dân lạy cái áo
ngoài mà thôi” !
(áo vua ban ở đây là chức vị, cương vị)
.
Lịch sử cận đại của Việt Nam cũng có
những tấm gương sáng, giỏi ứng biến. Tôi được nghe kể lại câu chuyện rất đáng
suy ngẫm: trong lần đi đàm phán ở Pháp trở về nước bằng đường tàu thủy, Chủ
tịch Hồ Chí Minh lên hóng gió trên boong tàu. Lúc đó, có hai viên tướng Pháp
cùng chuyến đi đã kè tới hai bên và nói, đại ý là : “Chúng tôi rất vinh dự vìđã được cơ cấu cùng
chuyến đi với ngài”. Hai vị tướng người Pháp sử dụng từ “Cadre” nghĩa là khung (khung tranh,
ảnh), kết cấu (cơ cấu), khuôn khổ (phạm vi, giới hạn). Chủ tịch Hồ Chí Minh đã
trổ tài ứng khẩu rất nhanh đại ý:”Giá trịlà ở bức tranh chứ không phải là ở cái khung”.
Lỡm để khôn lên
Các chính khách Việt Nam rất ít người có
thói quen tiếp nhận những ý kiến của dân. Ngược lại, chính khách của nhiều nước
luôn lắng nghe ý kiến của dân kể cả thông qua cách lỡm của dân chúng.
Minh chứng, cách đây ít năm khi đồng
Euro bị trao đảo, nước Đức (trụ cột lớn nhất của đồng tiền này) đã è cổ ra gánh
vác. Tất nhiên là dân Đức chẳng lấy gì làm vui về việc đó nên họ đã vẽ tranh
biếm họa đăng lên báo: hình vẽ một con heo nái (có mặt mà ai cũng nhận ra là bà
Thủ tướng Angela Merkel) và một bầy heo con xúm xít vào bú. Bà Thủ tướng không
hề giận dỗi vì hiểu rằng đó là lời “mắng yêu” của dân chúng .
Cách đây vài chục năm, trên trang bìa
đầu của một tờ tạp chí Ấn Độ có bức biếm họa vẽ biểu đồ các loại thuế và phí
tua tủa xỉa lên như … một bàn chông. Và, đặt lưng nằm trên cái bàn chông đó là
người dân Ấn Độ oằn mình, quằn quại!
Các kiểu lỡm nói trên nếu mà xảy ra ở
nước ta (nhà nước của dân, do dân và vì dân) thì tổng biên tập tờ báo đó sẽ bị
kiểm điểm còn người vẽ biếm họa có khi còn bị đuổi việc! Ở Việt Nam đã từng có
những cái lỡm (như Tú Xương, Tú Mỡ) còn mạnh hơn cả chính luận và làm cho người
ta sớm khôn lên. Vậy nên, câu cửa miệng dân gian thường móc máy đám được ăn học
mà không đến nơi đến chốn: chữ với chả nghĩa! Qủa chẳng sai.
“Mổ xẻ” việc lẩy Kiều
Nếu “mổ xẻ” chuyện lẩy Kiều của các vị
chính khách Mỹ cũng còn khối chuyện phải bàn. Bởi vì người ta cũng chỉ chọn vài
câu hợp với hoàn cảnh khi tiếp đối tượng. Còn nội dung của cả đoạn thì lại vô
tình hay hữu ý đã “bỏ” đi tùy vào nhận thức của người nghe.
Ví dụ : 2 câu mà Tổng thống Bill Clinton
dẫn ra là lúc Thúc Sinh về quê, để Kiều ở lại một mình, bị bọn côn đồ bắt cóc
đưa về nhà Hoạn Thư. Thúc Sinh trở lại thấy cảnh ấy nên Nguyễn Du tả :
“Lâm Tri từ thuở uyên
bay
Phòng không thương kẻ tháng ngày chiếc thân
Mày ai trăng mới in ngần
Phấn thừa, hương cũ bội phần xót xa
Sen tàn, cúc lại nở hoa
Sầu dài, ngày ngắn đông đà sang xuân.
Tìm đâu cho thấy cố nhân
Lấy câu vận mệnh khuây dần nhớ thương,…”.
Phòng không thương kẻ tháng ngày chiếc thân
Mày ai trăng mới in ngần
Phấn thừa, hương cũ bội phần xót xa
Sen tàn, cúc lại nở hoa
Sầu dài, ngày ngắn đông đà sang xuân.
Tìm đâu cho thấy cố nhân
Lấy câu vận mệnh khuây dần nhớ thương,…”.
Cả đoạn này chẳng ăn nhập gì với hoàn
cảnh mà Tổng thống Mỹ Bill Clinton nối lại bang giao!?. Nhưng cái tài là người
Mỹ cắt, lấy ra 2 câu thơ trong cả đoạn của Nguyễn Du làm biểu tượng :
“Sen tàn, cúc lại nở
hoa
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân”
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân”
Còn 2 câu thơ của Phó Tổng thống Mỹ Joe
Biden lẩy Kiều:
“Trời còn để có hôm
nay
Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”
Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”
Đây là lúc nói về Kim-Kiều tái hợp. Có
lẽ Cụ Nguyễn Du, theo truyền thống, truyện phải “có hậu” nên viết đoạn này
thôi. Bởi vì đọc tiếp thì lại gặp: “Đổi tình cầm sắt hóa
ra cầm cờ” lại không ăn nhập gì với nối lại quan hệ gần gũi giữa 2 nước!?
Cái hay, cái tài của các nhà lãnh đạo Mỹ
là họ biết vận dụng lẩy Kiều vào hoàn cảnh thực tế như câu mà ông Clinton trích
dẫn rất hợp với hoàn cảnh 2 nước cựu thù vừa bình thường hóa quan hệ: Quan hệ
Việt – Mỹ hết mùa đông đã đến mùa xuân, như quy luật của cuộc sống. “Sầu dài
ngày ngắn”: Không dễ quên quá khứ nhưng thời gian không chờ đợi chúng ta.
Câu mà ông Biden trích dẫn cũng rất hợp
với hoàn cảnh 2 nước đã phát triển rất tốt đẹp sau 20 năm bình thường hóa quan
hệ, điều mà 20 năm trước không thể hình dung được: Thật mừng là Ông Trời (theo
cách nghĩ của người Việt Nam) hoặc Chúa Trời (theo cách nghĩ của người Mỹ) cho
chúng ta có cơ hội gặp nhau hôm nay, thấy được thành quả của ngày hôm nay sau
bao năm tháng thăng trầm. Những gì ngăn cách chúng ta đã được gỡ bỏ rồi, tương
lai thật hứa hẹn.
Trong bài viết “Lãnh đạo Mỹ lẩy Kiều rất
hóm hỉnh” tôi viết giá như ông Trọng nhạy bén thể hiện kiến thức văn hóa Việt
đối lại bằng 2 câu thơ:
“Cửa trời rộng mở
đường mây
Hoa chào ngõ hạnh hương bay dặm phần”.
Hoa chào ngõ hạnh hương bay dặm phần”.
Ngẫm suy, có thể chọn phương án khác
bằng 2 câu dưới đây thể hiện sự phong phú của truyện Kiều:
“Hoa tàn mà lại thêm
tươi
Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa”!
Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa”!
Lời kết
Qua việc các nhà lãnh đạo nước Mỹ “lẩy
Kiều” khi gặp gỡ lãnh đạo Việt Nam có thể thấy họ (hay đội ngũ giúp việc của
họ) đã tìm hiểu khá kỹ văn hóa Việt Nam.
Ông Nguyễn Phú Trọng tỏ ra tự tin, nói
không cần đọc mà vẫn đủ ý. Đó là điều đáng ghi nhận. Cũng có thể thông cảm với
Tổng bí thư khi không thể đưa ra ngay những “vế đối” lấy từ nguyên Truyện Kiều.
Bởi lẽ người ra vế đối chủ động hơn và bao giờ người đối lại cũng ở thế bị
động, nhất là chưa quen thích ứng với việc ứng khẩu, ứng đối thì nhiều lúc cũng
chỉ biết “cười trừ” mà thôi!
T.V.T
Tác giả gửi BVN