31 octobre 2019

Tôi bị “án oan”


Thiện Tùng
30/10/2019

      Đào văn Tùng
  Bút danh Thiện Tùng
Sau 14 ngày đầu tháng 10/2019,  không chữa được căn bịnh “nghẹt thở” của tôi,  bịnh viện Đa khoa tỉnh Tiền Giang chuyển tôi  đến bịnh viện Phạm Ngọc Thạch TP HCM với dạng cấp cứu.

Bịnh viện Phạm Ngọc Thạch  cho tôi nhập viện lúc 16 giờ 20 phút ngày 14/10/2019. Và kết thúc điều trị 14 giờ 00 phút ngày 18/10/2019 với lý do: “Bịnh nhân không hợp tác với bịnh viện”.


Khi bị bịnh viện cho xuất viện với “ tội không hợp tác” và bị đứa con trai cằn nhằn  về “tội cứng đầu”, bịnh nhân Đào văn Tùng cảm thấy mình bị “án oan”:

 -  Với dạng cấp cứu, thể trạng bịnh nhân tồi tệ mà phải ở hành lang, bị đuổi tới đuổi lui, chờ nhập viện từ  16 giờ đến 20 giờ. Nhưng bịnh nhân đã cố gắng chấp hành.

- Nội trú 4 ngày từ 14 đến 18/10/2019, bịnh nhân chấp hành đầy đủ những điều bịnh viện và BS điều trị quy định – BS bảo uống thuốc gì bịnh nhân đều uống hết thuốc ấy dầu chúng đã hoành thân hoại thể. Nhiều lần, bịnh nhân báo cơ thể mình không còn sức đề kháng, trên đà sụp đổ, nhờ trợ lực (vô nước, vô đạm, chích thuốc khỏe…). Nhưng BS  điều trị không quan tâm, cứ “nổ” những điệp khúc: “Phải ăn nhiều vào! Phải uống mỗi ngày 2 lít rưởi  nước  trở lên!”. Lực bất tòng tâm, bịnh nhân đã cố nhưng không thể ăn, uống theo sự động viên của BS điều trị. Thế là bịnh nhân bị BS điều trị và con của mình liệt vào tội “không chịu  hợp tác” (dù không ghi trong văn bản nhưng BS điều trị nói như thế với con trai tôi cạnh giường tôi đang nằm).

-  Khi bịnh nhân Đào văn Tùng không thể ăn, uống, bịnh viện cho người cung cấp thức ăn, khi thì cháo dinh dưỡng thường dùng cho trẻ, khi thì bánh canh – dầu có ăn được hay không đều tính vào sổ thanh toán: cháo dinh dưỡng 67.000 đồng/suất; bánh canh 100.000 đồng/suất.

Không hề tham khảo với bịnh nhân, bịnh viện tự chuyển bịnh nhân đến một phòng  có diện tích khoảng trên dưới 20 m2. Trang bị nội thất gồm: 1 giường cho bịnh nhân / 1 giường cho người nuôi bịnh / 1 salon làm bàn ăn+ tiếp  khách /  Trên tường treo 1 máy điều hòa + 1 quạt + 1 TV + 1 đồng hồ / 8 bóng đèn 1,2m. Theo bản thanh toán, chỉ tính 2 giường, mỗi ngày (24 giờ) bịnh nhân phải trả cho bịnh viện 2 triệu 400 ngàn đồng - ở 4 ngày từ 14 đến 18/10/2019 bịnh nhân phải trả cho bịnh viện tổng cộng 9. 600.000 đồng (cao hơn giá khách sạn siêu sao).

Từ khâu nhập viện, điều trị… đến việc trả đủ mọi chi phí  cho bịnh viện, những điều đó đủ chứng tỏ bịnh nhân “có thiện chí hợp tác với bịnh viện”? -  Chẳng lẽ chỉ vì bịnh nhân  không có “khả năng” ăn , uống theo lịnh BS điều trị mà phạm “quy”, bị bịnh viện trục xuất?!.

Trong 4 ngày nằm điều trị ở bịnh viện Phạm Ngọc Thạch, sức khỏe tôi ngày một tồi tệ hơn: Ngày 3 lần uống thuốc kháng sinh, kháng nhiễm. Sau mỗi lần uống thuốc bị  sốt khoảng 3 tiếng (3x3=9 tiếng sốt/ngày). Bốn ngày nằm bịnh ở đây, tôi không ngủ, không đi tiêu, chỉ tiểu ra ít nước có màu như nước trà kho / Dầu đã cố, nhưng tôi không ăn, uống  được gì đáng nói nên sức khỏ càng suy sụp ! .

Trước khi xuất viện, bịnh viện Phạm Ngọc Thạch cấp (bán) cho tôi 7 ngày thuốc (ngày uống 3 lần sáng, trưa,chiều)  cũng cùng chũng loại thuốc điều trị 4 ngày qua ở bịnh viện nầy. 

 Khi về đến trước cửa nhà, tôi có cảm giác mình không phải về nhà mà vào nhà xác.Trong khi tôi đang co ro trong cơn sốt, nghe con trai tôi nói như lịnh với chị nó: “Đây là 7 ngày thuốc, phải ghi rõ ngày uống 3 lần (sáng,trưa, chiều), không được thay đổi thuốc…”.



Sau khi bàn chuyện qua lại với nhau, hai con tôi coi như giao tôi cho mẹ nó, còn chúng nhà ai nấy về. Từ từ đó đến nay (18/10 - 30/10/2019) không thấy chúng đến thăm tôi, có lẽ chúng còn “giận” tôi “không hợp tác với bịnh viện?”. Từ lâu vợ tôi cũng bị bịnh sình lên sộp xuống , giờ đây phải làm trách nhiệm: “chết đuối cứu chết trôi”. Bà lo cho tôi ăn, nhắc tôi uống thuốc.

 Cố uống tiếp 2 ngày thuốc , tôi thật sự kiệt sức, không di chuyển nổi  và nói không ra tiếng. Bạn tôi nhổ Me Đất đem đến cho tôi nấu canh nuốt cầm hơi.

Không còn cách nào khác, tôi tự quyết định ngưng uống 5 ngày thuốc còn lại, và nhờ Bác sĩ tư trợ sức bằng cách vô nước, vô đạm, chích thuốc khỏe trong thời gian 4 ngày (từ 20 đến 24/10/2019). Khi sức khỏe được hồi phục dần, bà xã tôi chuẩn bị tốt thức ăn, vật uống, tôi bắt đầu uống 5 ngày thuốc còn lại. Tuy ít nhiều bị thuốc công phạt, nhưng không sao, lần uống cuối cùng  được thực hiện vào chiều 29/10/2019.

Sáng ngày 30/10/2019, tôi lái xe mô-tô đến tiệm nhờ thợ hớt tóc và cạo râu để người đời nhìn vào đỡ chướng mắt.

Sau 4 ngày trị bịnh ở bịnh viện Phạm Ngọc Thạch, tôi nhận thấy có những bất lợi:

+ Chẳng những bịnh không thuyên giảm mà còn có có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu tiếp tục uống thuốc theo chỉ dẫn của BS điều trị mà không ăn uống được.

+  Bị bịnh viện và con mình kết án oan  là “không hợp tác với bịnh viện”.

+ Theo bản thanh toán, tiền khám và thuốc chữa bịnh không đáng là bao, nhưng  phải chi vô lý số tiền khá lớn (18.000.000 đồng) trong 4 ngày điều trị ở bịnh viện Phạm Ngọc Ngạch – đúng là tiền mất tật mang.

Thời chiến tôi đã từng nghe cán bộ quảng cáo: “Dưới Chủ nghĩa Xã hội học hành, trị bịnh không phải tốn tiền”. Giờ thì sao ? - Đúng là “Già đầu còn dại, có cháu ngoại còn ngu”, đó là tôi đang nói tôi.    -/-