Nguyễn
Huệ Chi
Cầm bút ghi lại cuộc gặp mặt sáng nay, 7-12-2014, của một
nhóm trí thức Thủ đô Hà Nội, nhằm kỷ niệm ngày Liên Hiệp
Quốc ra Tuyên ngôn Nhân quyền mà giờ đây tôi vẫn chưa hết cảm giác buồn
cười, chỉ chực bật lên thành tiếng, làm vợ tôi ngạc nhiên cứ phải lân la dò hỏi:
“Có gì mà anh vui thế? Ăn lẩu dê ngon lắm hay sao?” Tôi không nhịn được nữa phải
cười to: “Ôi, ngon quá đi chứ! Dê núi kia mà!” Hết trận cười thì đành bấm bụng
cầm chuột máy ghi lại đầu đuôi chuyện đã xảy ra.
Mấy hôm trước, vài người bạn nhắn miệng cho biết: “Đến Chủ
nhật tới sẽ họp mặt kỷ niệm ngày Quốc tế Nhân
quyền, thế nào anh cũng phải có mặt... Thì lâu ngày không gặp, cũng chỉ cốt để
trò chuyện cho vui rồi cùng nhau kết thúc bằng một bữa lẩu dê”. Nghe nói tôi sướng
rơn, ha ha, thế là được một bữa thoát khỏi chế độ “thực dưỡng” bằng rau củ quả
suông do bà vợ Tổng bí thư của tôi nghe lời con gái đưa ra điều lệ bắt Ủy viên
trung ương đảng gia đình là tôi phải thực hiện, đang chán đến phát ốm. Nay có dịp
“tham nhũng” một bữa lẩu dê thì còn gì bằng! Nhưng cái tật đi ngủ quá muộn vì
thói quen đọc sách trong màn vẫn không sửa được, nên sáng đến gần 7 giờ rồi mà cứ
còn ngon giấc. Thình lình tiếng điện thoại réo làm giật thót cả mình. Tưởng nghệ
sĩ Kim Chi đã đến gọi xuất hành, tôi hoảng quá, chồm ngay dậy. Hóa ra đầu dây
bên kia là một giọng đàn ông: “Cháu H. đây, bác dậy chưa?” Ô, thì ra là anh cảnh
sát địa phương. Tôi đáp: “Vừa mới mở mắt. Có gì thế cháu?” “Cháu muốn mời bác
đi uống cà phê...”. “Bác không quen uống
cà phê buổi sáng đâu”. “Thì uống trà vậy. Cháu sẽ đến thăm bác ngay bây giờ”.
Thôi rồi, anh ta đến quản chế mình không cho ra cửa đây. Tôi nhắn vào điện thoại
cho chị Kim Chi: “Tôi được thăm hỏi”. Rồi trở dậy đánh răng, súc miệng, để kịp đón
anh cảnh sát đã bấm chuông ở cổng dưới. Chúng tôi gặp nhau rất vui, riêng tôi
thì “bên ngoài cười nụ” mà bên trong đang phải nhẩm tính rất dữ. Thật ra, với cảnh
sát nào ở khu phố mình ở, tôi cũng thấy họ đều nhã nhặn với mình, kể cả anh cảnh
sát Q. năm 2009 vừa chân ướt chân ráo đến địa phương này, đang được anh cảnh
sát cũ dẫn đi giới thiệu từng nhà, mới bước vào nhà tôi chừng 5 phút thì bỗng
đâu một đoàn cảnh sát trên Bộ quần áo chỉnh tề dáng bộ uy nghi, bước vào đọc lệnh
khám nhà, làm anh ta cứ đứng ngây ra, không biết đầu đuôi xuôi ngược ra sao nữa.
Hôm nay, anh cảnh sát này cũng là “lính mới” song cũng đã gặp nhau vài ba bận. Rất
vui tính và cởi mở, vì thế chuyện con cà
con kê chẳng ai giữ kẽ với nhau. Nhưng đến 9 giờ, nhân anh ta hỏi: “Bác có bận
đi họp hành gì không?” tôi liền quyết định phải nói thẳng: “Tớ bận một cuộc họp,
đi ngay bây giờ đây”. Và nói tiếp: “Họp kỷ niệm ngày Quốc tế Nhân quyền, là một ngày trọng đại đấy, vắng không được
đâu”. Cậu ta đáp: “Họp ở Hà Đông có phải không?”. Thôi thế là anh ta biết hết rồi.
Tôi đánh bài ngửa: “Cậu được lệnh đến đây cản mình chứ gì? Tớ đã nói với các cậu
việc gì cần là tớ đi, không ai cản được cả”. Nào ngờ anh ta trả lời rất nhẹ
nhàng: “Thì bác cứ chuẩn bị đi đi, cháu không làm phiền bác nữa. Nhân phiên trực
cháu chỉ đến thăm bác thôi”. Tôi biết cậu ta nói khách sáo chứ ai lại đến thăm
đúng vào lúc mình đang phải đi dự một cuộc họp long trọng thế này. Nhưng mà thôi
cũng chẳng sao, bởi lời nói của cậu ấy đã là một biểu hiện của sự cởi mở mà tôi
mong đợi. Tôi gọi điện cho chị Kim Chi bảo chờ mình, gọi điện cho hãng taxi và
xin phép anh an ninh lên thay quần áo. Và hai phút sau đã tề chỉnh, bước ra đường
để đón xe, trong khi anh cảnh sát cũng đi theo một quãng rồi gật đầu mỗi bên một
đường. Thật là hồ hởi trong dạ. Nào ngờ mọi sự lại không phải như mình mong.
Xe taxi chạy đến Royal City đúng chỗ hẹn quá Ngã Tư Sở
thì dừng. Vừa bước xuống đã nhìn thấy bạn già Nguyễn Khắc Mai cũng đang đứng đấy,
đang trò chuyện với một người áo xanh lá cây, có lẽ là anh xe ôm. Tôi đã quen
dáng chiếc xe dãi dầu của anh Trung chuyên đi phục vụ miễn phí cho anh em nhân
sĩ trí thức, nên hút thấy bóng nó đỗ về bên trái liền kéo Mai cùng mình đi sang
phía đó. Lên ô tô thì có mấy mặt toàn người quen đang chờ: Kim Chi, Chu Hảo và
Nguyên Bình, con gái lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh. Xe lập tức nổ máy chạy ra đường
Nguyễn Trãi trực chỉ Hà Đông. Nhưng chợt anh Trung nhìn vào kính chiếu hậu và
nói ngay: “Này, xem mà xem, hai vị đèo nhau trên xe máy lại đeo theo mình rồi.
Mình dừng họ dừng, mình đi là họ bám đuôi ngay”. Nhìn ra phía sau xe, quả nhiên
có hai chàng thường phục trên chiếc xe máy đang chạy cầm chừng sau chiếc ô tô
chừng 40 mét. Tất cả nhìn nhau. Anh Chu Hảo bấy giờ mới ghé tai tôi nói: “Khi
trước xe chạy không có “cái đuôi” này đâu, nhưng từ khi tôi lên xe thì nó xuất
hiện, thế có lẽ là do tôi “mọc đuôi” rồi”. Chưa kịp đáp lời gì thì anh Chu Hảo đã
gọi anh Trung cho xe chạy chậm lại, ngoặt vào một con đường khác, và bảo với cả
đoàn: “Ta làm một phép thử nhé. Nếu “cái đuôi” là vì có mặt tôi thì tôi sẽ xuống
đây để “cắt đuôi” cho các anh chị. Rồi tôi sẽ tìm cách đến sau vậy. Mọi người
không biết cản thế nào, đành để anh xuống xe, nhưng khi anh bước xuống thì nghệ
sĩ Kim Chi cũng tình nguyện xuống cùng với anh. Xe vòng vèo một lúc để quay trở
lại đường cũ và tôi bỗng cảm thấy ngay cái vị hài hước ở đầu lưỡi mình, bèn bật
ra một câu: “Vui nhỉ, một nước thành viên Hội đồng Nhân quyền LHQ có khác, con
dân đi làm lễ kỷ niệm Tuyên ngôn Nhân quyền là phái người đi bảo vệ. Còn gì oai
hơn nữa”. Ai nấy cùng cười và chuyện trò lại râm ran. Đột nhiên một nguời nhắc
đến Bọ Lập và mọi tiếng nói cười đều vụt tắt. Chỉ còn tiếng máy xe rù rì cố len
qua các dòng người trên con đường có những trụ cầu dự
án đường sắt trên cao mọc nghênh ngang như những anh khổng lồ đang đứng
dang tay cười nhạo sự tất tả của người đi phía dưới. Hình ảnh một chàng văn sĩ
nổi tiếng, liệt nửa người, một tay chống gậy, bước chân tập tễnh theo đoàn công
an điều tra dẫn mình về nơi thẩm vấn, còn quay lại dặn vợ: “9 ngày, nếu không
thì 3 năm” bỗng hiện rõ mồn một trong trí như là một nghịch lý trớ trêu của cái
ngày mà tất cả chúng tôi từ mọi hướng đang cố gắng tìm đến một địa điểm chung để
tổ chức lễ kỷ niệm cho nó. Trớ trêu và thật là oái
oăm.
Khi xe chạy đến Hà Đông, ngoặt trái một quãng rồi ngoặt
phải vào Khu đô thị Xa La, không thấy bóng dáng hai anh xe máy đuổi theo nữa,
chúng tôi đã mừng thầm: đúng “đuôi” của anh Chu Hảo rồi. Nhưng hỡi ôi, mừng hụt.
Chỉ cần chạy thêm một quãng hơn 100 mét nữa là đến đích: nhà hàng Dê Hoa Lư, tuy
nhiên từ xa mọi người đã nhìn rõ một tấm biển to viết nguệch ngoạc: Hôm nay nhà hàng không mở cửa vì hết hàng.
Và cửa quán thì đóng chặt. Ngay ngôi nhà bên cạnh, lố nhố kẻ đứng người ngồi có
chừng chục chàng mặc nhiều loại áo đang ngó ra
phía chiếc xe của chúng tôi. Ai nấy tê điếng cả người. “Cuộc họp long trọng này
đã được nước thành viên LHQ dời sang ngày khác”, ai đó nói thêm một câu đùa
chua chát. Thôi, còn xuống mà làm gì nữa. Đi thôi. Xe chúng tôi lăn bánh theo tốc
độ rùa bò thêm dăm chục mét thì chợt nhận ra cái
dáng đi dẻo dai của anh Nguyễn Quang A. Anh cũng
đang hối hả hành tiến về phía quán Hoa Lư. Nguyễn Khắc Mai vội hạ cửa kính xuống
gọi và nhanh chóng Nguyễn Quang A chạy tới leo lên xe. Khi biết ra cơ sự, anh
cười: “Có hề gì, thì mình đi kiếm một quán khác”. Và thế là mấy người reo lên
hưởng ứng. Lại chạy thêm một quãng chừng 3, 400 mét nữa thì đến chiếc cầu Kiên
Hưng. Bên kia cầu có một quán thịt cầy,
mặt bằng phía trước rất thoáng đãng. “Thôi vào đây đi!”, Quang A quyết định chắc
nịch, như anh đã quyết định đi bộ 13 km từ bên kia sông Hồng sang đến tận Giáo
xứ Thái Hà lần thuyết trình Nghị quyết của LHQ về bảo vệ người bảo vệ nhân quyền
hôm 26-11-2014, mặc cho có đến vài chục anh chức năng săn đuổi và ra sức ngăn cản
mình. Nghe lời anh, xe qua cầu Kiên Hưng liền vòng lại, chạy trờ lên hè phố
ngay trước quán, đỗ chếch về một bên cửa. Bước xuống thì có hai người từ trong
quán đi ra: “Chúng em chờ các bác ở đây lâu rồi. Đặt tại nhà hàng Hoa Lư nhưng
họ làm khó dễ, bắt chủ quán đóng cửa, biết thế nào các bác cũng lên đây nên đã
đứng sẵn ở đây”. Vui quá là vui, những cái đầu lớn gặp nhau. Chúng tôi ùa vào
và các cô tiếp viên chạy ra săn đón, sắp xếp bàn ghế. Chàng Thanh Hà, người đợi
chúng tôi, cho biết: “Có anh Phạm Đình Trọng cũng ra dự với chúng ta, vừa đi xe
máy tới đây, thầy Vũ Hùng đèo, nhưng hình như ngại công an làm khó dễ sao đấy nên
lại đi rồi”. Quang A vội bảo: “Gọi ngay các cậu ấy quay lại. Công an đến ta mời
vào luôn. Có gì đâu, càng đông vui. Ngày này là ngày vui của nước ta, một nước
thành viên Hội đồng Nhân quyền mà”. Không khí phấn khởi bùng lên trở lại. Trong
chốc lát hai anh Phạm Đình Trọng và nhà giáo Vũ Hùng đã dựng xe máy bước vào. Rồi
có hai người bạn từ Thái Bình cũng kịp lên nhập cuộc. Chúng tôi gọi điện cho chị
Kim Chi, thì chừng 10 phút sau, Kim Chi và anh Chu Hảo đã xuống xe ngay trước
quán, mặt tươi hơn hớn, chừng như có chuyện gì đó mà không nói ra lời. Những cốc
bia hơi đầy tràn được mang ra và trong không khí nâng ly vui vẻ, Chu Hảo bật mí cho biết: “Một cuộc “cắt đuôi” thật ngoạn mục. Lúc
xuống xe ở chỗ anh Trung dừng lại, chúng tôi nhìn thấy hai anh xe máy đèo nhau
cũng dừng, biết là mình đoán trúng rồi, bèn đem nhau vào một cửa hàng bán thời
trang bên đường để tạm lánh mặt họ. Cô bán hàng trẻ trung, nhìn thấy khách bèn
tươi hẳn nét mặt, tưởng hai ông bà này đem nhau đi sắm đồ bộ, đến gần niềm nở mời
chào: “Buổi sáng hai bác ăn mặc đẹp đẽ quá, đi sắm đồ bộ thật là hợp. Mời hai
bác xem hàng cho em đi”. Chị Kim Chi nhác thấy
“cái đuôi” vẫn lấp ló phía xa xa liền thổ lộ: “Em cho chị và anh đây vào ngồi
ghế phía trong một tí, anh chị đi dự cuộc họp ngày lễ kỷ niệm Nhân quyền LHQ,
nhưng đến đây thì... bỗng mệt quá... mệt muốn đứt hơi... Mà phía trong có cái
toilette nào không em?” Cô hàng ý nhị đáp lời: “Có đấy hai bác ạ, hai bác cứ đi
vào đi, tận phía trong ấy đấy”. Cô nói đến đấy thì dừng, tin cậy để cho hai người
khách lạ đi toilette, tiếp tục trông coi hàng. Hai người vội đi sâu vào trong
thì phát hiện ra phía sau toilette lại có một cửa ngách thông sang một con đường
khác. Mừng còn hơn bắt được vàng. Chỉ một bước là ra đường, lên ngay xe taxi,
trên taxi nhận được điện thoại vội phóng đến đây”. Quá kịch tính! Mọi người lặng
ngây ra nghe. Thế này là nội dung cuộc họp mặt kỷ niệm ngày Nhân quyền phong
phú quá rồi chứ còn gì nữa. Anh Thanh Hà bèn đứng dậy khai mạc cuộc họp và thông báo
các anh Nguyễn Mạnh Hùng, Bà Đầm Xòe và một số người nữa không đến được vì sáng
sớm bận có khách thăm hỏi tới tấp (người Tàu xưa
gọi là “bất tốc chi khách”), nhưng 15 người thế này cũng đã là đáng quý lắm
.
Thầy
giáo Vũ Hùng đứng lên mà chẳng nói gì. Sự im lặng nói nhiều hơn nói.
Ai nấy vỗ tay vang rân. Mọi gương mặt nhướng lên chăm chú
nghe, tuy trong lòng vẫn không giấu được tiếng cười, bởi câu chuyện hấp dẫn của
hai vị Kim Chi và Chu Hảo vẫn đang nóng hổi, không kém gì câu chuyện anh Quang
A mấy hôm trước.
Nhưng rồi bỗng có tiếng còi vang lên ở ngoài. Một xe cảnh
sát chạy tới. Một tiếng loa cất lên rất to: “Chiếc xe nào đỗ trên hè ở đây
không được phép. Mời lái xe ra đây cho chúng tôi gặp”. Có chuyện rồi. Anh Trung
chạy ra gặp họ. Một sự thương lượng nhẹ nhàng nào đấy, lát sau đã thấy chiếc xe
do anh Trung lái lùi từ trên hè xuống bờ đường. Tưởng mọi việc thế là xong, anh
Trung quay trở vào, cuộc vui lại tiếp tục. Thì bỗng lại có tiếng loa: “Mời lái
xe ra để chúng tôi cho cần cẩu tới cẩu xe đi”. Ô hay! Dùng cần cẩu để cẩu xe
người ta về đồn ư? Quái nhỉ! Anh Trung lại phải đứng lên: “Đây không có biển cấm,
chẳng sao đâu. Để tôi ra nói năng ôn tồn với họ lần nữa”. Anh Trung ra một lúc
rất lâu không thấy vào. Chúng tôi nghĩ đến cái kế “cần cẩu” mà cảm thấy trong
lòng nơm nớp không yên. Anh Quang A nói: “Tôi phải ra mời họ vào dự cùng cho
vui mới được”, và anh đứng dậy sải bước đi ngay, trong khi hai chị Kim Chi và
Nguyên Bình thì đã theo ra cùng lúc với anh Trung. Không biết hai bên đã trao đổi
như thế nào nhưng trong này nghe ngoài đó anh Quang A tuy giọng nói rất to mà
không có vẻ gì là giận dữ
.
Thế rồi một chốc thì cả ba người cùng vào, còn anh Trung
leo lên lái xe đi. Chiếc xe công an cũng rời khỏi hiện trường. Việc cẩu xe đã không xẩy ra (lấy
đâu ra cần cẩu ngày Chủ nhật, dọa nhau cho hoảng chút thôi). Nhưng lấy lý do gần
cầu, không được đỗ, dù không có biển cấm, họ vẫn bắt anh Trung đưa xe đi gửi cách nhà hàng khoảng 300 mét. Thì đi gửi
rồi quay lại, chẳng sao, anh em công an muốn gì chúng tôi chiều nấy. Mọi người
lại tiếp tục hội họp trong khi chờ nhà hàng làm các món ăn trưa theo thực đơn.
Cũng chẳng ai nói gì thêm về nội dung bản Tuyên ngôn Nhân quyền. 30 điều của Đại
hội đồng Liên Hiệp Quốc thì ai mà chẳng nhớ, nào
quyền tự do và bình đẳng về nhân phẩm cũng như quyền được mưu cầu hạnh phúc. Nào
quyền được có quan điểm chính trị khác biệt, được tham gia vào các tổ chức mà
mình muốn, được hội họp, đi lại và phát ngôn, được bình
đẳng và bảo vệ trước pháp luật..., và trong lúc này, dù có chạnh lòng
nghĩ đến điều 30 “Không một điều nào
trong Bản Tuyên ngôn này được hiểu và hàm ý cho
phép một nước, một nhóm hay một cá nhân nào được quyền có những việc làm hay
hành động nhằm hủy diệt nhân quyền và tự do được thừa nhận trong bản Tuyên ngôn
này” như một cái gì đang mơ hồ bày ra thấp thoáng, thì ai nấy cũng chỉ để bụng,
xem đám người chức năng sẽ còn làm chuyện gì đây.
Tôi để ý thấy cậu Long ngồi bên cạnh tôi hình như có điều
gì lo lắng. Cậu ta nhấp nhổm đi ra đi vào và ghé tai tôi nói nhỏ: “Ông chủ nhà
hàng được công an gọi điện rồi. Ông đang nghe điện đấy”. Chốc sau, ông chủ, nét
mặt không vui ra cáo từ với khách: “Xin lỗi các bác, chẳng may món ăn các bác đặt
nhà hàng em hết cả, mong các bác thông cảm”. Đám đông ồ lên: “Thế à?”. Nhiều
người lên tiếng: “Hết thì thôi chứ có gì đâu, chỉ cần uống bia với lạc rang
cũng đủ”; “Cốt nhất là được ngồi vui với nhau chứ thật tình cũng có ai đói đâu,
mà cũng chẳng có chuyện gì để nói cả”; “Ngày Nhân quyền là ngày vui của cả nước
ta, Nhà nước vui trước nhất. Vui thì không còn thấy đói”. Lại tiếp tục gọi bia
và mỗi người buông ra một vài câu đùa, chẳng ai có tâm địa gì mà giận. Người ta
hỏi thăm anh Trọng, người trước đây mấy hôm còn bị kèm cặp sát nút. Anh Trọng
không thay đổi nét mặt và khuôn miệng dệch xuống, mới nhìn tưởng như rầu rĩ,
nói: “Đã được thả lỏng một thời gian rồi”. “Hoan hô! Chúc mừng!”.
Nhưng anh Thanh Hà thì không vui vì món ăn bị từ chối.
Cái lý của anh là đúng bữa thì phải được ăn chứ, trưa rồi còn gì. “Trời đánh
cũng tránh bữa ăn kia mà”. Anh bèn gọi điện đến một nhà hàng khác, gần quán Hoa
Lư, hỏi xem còn gì để ăn không. Nhận được trả lời là vẫn còn, anh bảo mọi người:
“Gặp mặt thế này coi như cũng là mỹ mãn. Xin mời tất cả chúng ta đi bộ trở lại,
cách đây chừng 300 mét để ăn trưa trước khi ai về nhà nấy”. Có vài lời bàn ra
nhưng ý kiến chóng vánh ngã ngũ. Trước khi giã từ quán bia chúng tôi chụp ảnh
chung kỷ niệm cuộc họp mặt kỷ niệm ngày Quốc tế Nhân quyền để rồi lại tiếp tục cuốc
bộ đến hàng ăn Thảo Nguyên trong khi anh Trung và vài người lật đật đi lấy xe.
Bốn
chàng đủ Đông Tây Nam Bắc chụp chung tấm ảnh kỷ niệm ngày
vui.
Lên đường. Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã gần đến
nơi. Khi đi qua nhà hàng Hoa Lư thì tấm biển báo hết thức ăn đã được cất bỏ,
tuy cửa hàng vẫn kéo sập xuống như cũ. Kể cũng tội nghiệp cho ông hay bà chủ
hàng phải một ngày mất khách, thôi thì hy sinh vì nhân quyền cũng là một đóng
góp cho nước nhà
Anh em đi trước ra đón tại nhà hàng Thảo Nguyên, tiếp
viên cũng ân cần xuống đón chúng tôi lên cầu thang tầng hai. Bàn ghế lại được dịch
lại và mọi người ngồi xuống ăn tạm món nem, lạc rang, trong khi các chị gọi thực
đơn “ gà đồi đệ nhất”.
Nhưng chờ khoảng 20 phút mà không thấy động tĩnh gì, một
người có kinh nghiệm bèn bảo: “Có anh nào xuống gặp ông chủ trực tiếp hỏi xem,
chứ có thể là “họ” lại can thiệp rồi đấy. Nếu không hỏi thì có khi ngồi đây nửa
tiếng nữa người ta cũng cứ để yên mà mình chẳng có gì vào bụng đâu”. Một anh đứng
dậy đi xuống. Quả nhiên chốc sau một cậu tiếp viên trẻ măng nhô đầu lên với nét
mặt cười có vẻ ái ngại: “Các bác ơi, món gà đồi lại không có rồi. Chủ cháu có lời
xin lỗi các bác. Món khai vị hết 40 nghìn thôi không tính các bác nữa”. Lời nói
dễ thương làm sao! Thì đành đứng dậy và quyết định chia tay nhau ở đây bởi cũng
đã qua cơn đói hay gọi là “quá đói” rồi. Không thấy cồn cào nữa
.Thôi
thì quyết định chia tay nhau ở đây.
Khi chúng tôi xuống cầu thang vẫn còn kịp nhìn thấy hai
chàng đội mũ bảo hiểm từ phòng chủ quán bước ra. Nhìn thấy chúng tôi họ quay mặt
vội đi, leo lên xe máy lủi mất. Anh Quang A giở máy ảnh ra chỉ bấm được một “pô”
hai cái lưng đang cong lên như lưng tôm chạy tít.
Chia tay. Trên xe anh Trung chỉ còn lại vẻn vẹn 6 người.
Chúng tôi quyết định rời Hà Đông và anh lái sẽ đưa từng người về tận nhà. Nhưng
xe chưa đi khỏi Hà Đông thì lại đã thấy phía sau vài
“cái đuôi” lộ diện. Chúng tôi đi chậm “đuôi” cũng đi chậm, dừng lại, “đuôi” lại
cũng dừng. Thì bắt chước anh Quang A xuống xe chụp một “pô” ảnh, nhưng chụp để
vui, biết chắc hai anh này vì phận sự theo đuổi chúng tôi cũng đã phải đói mèm,
đáng thương hơn là đáng giận.
“Đuôi”
và “đuôi”. Xe dừng, “đuôi” cũng dừng.
Mãi khi về đến đường Đào Duy Anh, yên trí không còn
“đuôi” nào nữa, trước lúc anh Nguyễn Khắc Mai rời xe, chị Kim Chi đề nghị tìm một
quán ăn vào ăn chút gì đỡ mệt, kẻo chị thấy không đành rời nhau mà trong bụng không
có chút chất bột nào. Anh Mai chỉ tay vào một quán phở ngay trước mặt đề rõ to
“Phở ngon”. Ai nấy đều ồ lên. Anh Trung cũng nhìn
thấy một xe tải to đùng đỗ gần phía trước nên yên tâm dừng xe. Chúng tôi thong
thả bước vào, chân bước đã có hơi lãng đãng. Quả là một nhà hàng ít khách,
nhưng nhìn vào cách bày biện và trang trí thì dám chắc cửa hàng này không phải
dành cho khách ít tiền. Cầu thang đi lên gác bằng lim sáng bóng và trên tầng
hai hoàn toàn tĩnh lặng, không có khách ăn. Chúng tôi yên tâm ngồi xuống để lấy
lại chút thoải mái cho mình mà có lẽ trong bọn, từ sáng đến giờ anh Trung là
người cực nhọc nhất. Gọi mỗi người một tô phở, riêng anh Mai xin ăn bún mọc.
Đây, cái quyền được ăn và được nghỉ hoàn toàn nằm trong 30 điều của Tuyên ngôn
Nhân quyền.
Vậy mà cả 6 nhân mạng vẫn không đạt được mục tiêu ăn ngon.
Một tiếng còi toe từ phía dưới cùng với tiếng loa cất lên làm anh Trung giật bắn
người khi chưa kịp ăn hết nửa bát. Anh vội chạy xuống và lên ô tô rồi... biến
đâu không thấy. Nhìn xuống, lại một xe công an đã đỗ ngay dưới tầm mắt của mình.
Rồi cậu thanh niên bưng phở cho chúng tôi bước lên, nở
nụ cười, ngập ngừng, nói ra những lời chúng tôi đều đã biết trước. Không đợi cậu
nói, chúng tôi xua tay cười xòa. Nhưng chúng tôi cũng ngồi đủng đỉnh ăn cho
xong vì đằng nào thì cũng ăn rồi, mà chủ nhà tuy báo cho biết thế nhưng cũng
không giục thêm lần nữa. Đến lúc này mới thấy cái câu tục ngữ “Trời đánh cũng
tránh bữa ăn” thật là thiêng liêng.
Khi bước xuống chào các chủ nhân để ra đường, chị Kim Chi
chỉ kịp nói một câu: “Chúng tôi đi họp mặt ngày Quốc tế Nhân quyền, đói quá ghé
vào ăn tô phở làm các chú công an phải đợi”. Và chị chỉ tay ra ngoài: hình như
họ đã phải kiên nhẫn đợi vì anh mặc áo xanh trong xe đang nhổ râu. Các chủ nhân
không nói gì chỉ dùng nụ cười tiễn cả bọn.
Anh Trung lái xe đến đón chúng tôi, cho biết: anh đã phải
chạy lòng vòng, do chỗ anh vừa gửi xe xong, toan lên ăn tiếp thì nhà gửi đã lại
chạy theo vẫy tay rối rít báo: “Phiền anh quá, trả lại tiền anh, chỗ đậu xe...
không còn nữa”. Hay thật! Tuyệt là hay! Nói như võ thuật
thì... tuyệt chiêu!
Từ đấy cho đến khi về không còn chuyện gì để nói nữa. Về
đến nhà mình tôi kịp nhìn đồng hồ. Đã ngót 3 giờ chiều.
Đúng là một ngày cảm nhận thấm thía cái quyền được làm
người.
N.H.C.