22 mars 2016

Nhân quyền Việt Nam là nhân quyền có đuôi?

Bùi Quang Vơm
22-3-2016

Thưa vâng, đúng là như vậy, đúng là Nhân quyền tại nước Việt Nam hiện nay có một cái đuôi, nhưng không phải là đuôi mèo, đuôi chó mà là đuôi XHCN, gọi là “nhân quyền xã hội chủ nghĩa”.

Khoa học tự nhiên chứng minh loài người tiến hoá từ loài vượn, là loài động vật có đuôi. Sự hình thành của bào thai diễn giải thu gọn quá trình tiến hoá đó. Ở tháng thứ hai, khi hình thành xương sống, đoạn xương cụt, là đoạn xương sống cuối cùng, dài hơn bình thường, đó là dấu vết của cái đuôi vượn.  Nhờ có tiến hoá, một quá trình tự hoàn thiện mình, gian khổ hàng triệu năm, cái đuôi vượn đó ngắn dần lại cho đến khi biến mất. Trong bào thai, cái dấu vết đó cũng cụt dần, và quặp vào phía trong, biến mất ở tháng thứ tư.
Để không có đuôi, con người phải mất cả triệu năm.Và những gì mà con người nếm trải trong một cuộc đời, phải nhân lên hàng triệu lần, để hình dung cái giá mà con người phải trả để không có đuôi. Nhưng thật là bất hạnh cho giống người Việt Nam, khi đi đến cái Cộng hoà XHCN, tháng 7 năm 1976, thì tất cả lại phải mang đuôi, đuôi xã hội chủ nghĩa.
Cái đuôi vượn cản trở tự do trong hoạt động của loài người, là vật cản của tiến hoá nên bị biến mất, tất yếu biến mất. Nhưng cái đuôi định mệnh có tên XHCN, là cái đuôi nhân tạo, là sản phẩm nhân tạo, được gắn vào cuộc sống của người dân Việt bằng ý chí của một nhóm người cũng là người Việt, nhưng giành được chính quyền nhờ may mắn và thủ đoạn, nhiều khi rất bất chính, cộng với một loại công cụ sản xuất từ nước ngoài là chủ nghĩa Mác và Chuyên chính vô sản, phát triển ở Liên xô cũ.
Nhân quyền là quyền của con người. Quyền căn bản của con người là quyền Tạo hoá. Mọi người sinh ra giống nhau, như nhau, không kể chủng tộc, màu da, địa lý. Ăn ở đâu, ngủ ở đâu, đi đâu, làm gì, nghĩ gì, nói gì, tụ họp với ai, thích ai, ghét ai, khen hay chê ai… là quyền tự nhiên có, không phải ơn đảng, ơn chính phủ mới có, và nếu đảng và chính phủ không cho mà cứ làm thì an ninh của đảng bắt vào đồn công an. Mà đã vào đồn công an, thì chỉ vài tiếng sau là cơ thể bầm dập, may thì kịp cấp cứu, không may thì có khi chết tại đồn, nhưng là “tự sát”, hay “đột qụy không rõ lý do”.
Nếu có một nhóm người nào đó tự cho mình có quyền ban cho người khác một thứ quyền nào đó, thì chính những kẻ đó là lũ vô lại, vì chắc chắn chúng đã bằng cách nào đó tước đoạt quyền của người khác và áp đặt lên họ những thứ mà chúng muốn. Đơn giản là vì chúng không phải là Thượng Đế, tức không phải là đấng Tạo Hoá. Chúng cũng là người, nhưng là loại người thèm khát quyền lực, thèm khát cai trị, thèm khát một độc quyền tư tưởng, độc quyền lý tưởng. Chúng tự đặt ra một cái tên riêng để tách quyền của người Việt ra khỏi quyền chung của loài người, và chúng nói rằng nhân quyền trong tay chúng là nhân quyền chỉ có trên cái đất mà chúng cai quản. Chúng cắm vào cái quyền chung của nhân loại một cái đuôi, đế biến cái quyền ấy thành một thứ quái thai, một loại thú vật chưa từng có. Cái đuôi ấy là XHCN, và người đẻ ra nó là đảng cộng sản Việt Nam, người Việt không còn là đúng con người nữa.
Không phải Bùi Quang Vơm là người nói ra những thứ đó mà hắn chỉ là người nhại lại lời của nhiều người, của số rất đông người Việt và cả người nước ngoài. Khi nói lại lời của người khác, có thể đúng 100%, có thể chỉ một phần những điều anh ta cũng muốn nói, nhưng dù gì thì anh ta “sẵn sàng chết để bảo vệ quyền được nói ra những điều đó”, giống như Evelyn Beatrice Hall (The Friends of Voltaire – 1906) ,  bởi vì không có gì là sai sự thật, và bởi vì tự do tư tưởng, tự do ngôn luận là những quyền Tạo hoá ban cho họ.
Đúng là từ ngày có đảng (cộng sản) dân Việt mới có Hộ khẩu. Tức là ở đâu phải có đăng ký nhân khẩu được phép ở đó. Nếu không có hộ khẩu, có thể do đổi chỗ ở, đổi nơi làm việc, hay chỉ do một lỗi hành chính nào đấy, thì dù anh sinh ra ở đấy, từ lúc sinh ra đến giờ, anh chưa rời khỏi địa phương, anh vẫn không là công dân của địa phương. Không có hộ khẩu, anh là người vô thừa nhận, không tổ quốc, không quốc tịch, và vì vậy không được quyền có đất, có nhà trên ngay mảnh đất tổ tiên của anh.
Đấy là chuyện có thật của một người dân tên là Bùi Thị Liên, 63 tuổi, sống tại Thị trấn Núi đèo, xã Thuỷ sơn, huyện Thủy nguyên, Hải phòng từ năm 1958 đến bây giờ, vẫn không có hộ khẩu. Cùng với bà là ba người con đẻ của bà không biết đăng ký hộ khẩu ở đâu chỉ vì không có chủ hộ khẩu. Các con bà có người gần 40 tuổi, có người có gia đình riêng. Nhưng cái “không hộ khẩu” này không có ai lo, không ai giúp được, và không biết đến bao giờ mới tắt. Cả một gia đình, ba thế hệ không tổ quốc. Và không chỉ bà Liên là người duy nhất, có hàng nghìn người, có khi hàng vạn người như vậy.
Nếu không có cái chế độ xã hội chủ nghĩa, chắc làm gì có cái chế độ hộ khẩu ác nghiệp, vô nhân này.
Không có hộ khẩu, hồi bao cấp, anh sẽ không được cấp sổ gạo, con cái anh sinh ra sẽ không được vào trường nơi anh sống, và cái đứa trẻ đó, nếu không bằng cách nào kiếm được hộ khẩu thì sẽ là đứa trẻ vô thừa nhận, ở chỗ nào, nếu công an kiểm tra, đều có thể bị phạt, bị giam giữ để “xác minh làm rõ”, và có cớ để làm tiền.
Một ngày, ra khỏi nơi cư trú, anh phải xin phép tạm vắng, và tạm ở chỗ nào anh tới, dù chỉ qua một đêm, phải có giấy tạm trú, được công an đóng dấu cho phép, nếu không, kiểm tra hộ khẩu đột xuất, anh sẽ phải vào đồn.
Trong cái cũi hộ khẩu, con người thật không khác gì một con vật, một con vật của chế độ. Nhưng người ta nói rằng, người dân Việt Nam có đầy đủ quyền công dân, đúng, nhưng là quyền công dân dưới chế độ xã hội chủ nghĩa.
Phải công bằng mà nhắc lại một sự thật rằng, xuất xứ cái hộ khẩu không phải của cái nhà nước độc lập đầu tiên của ông Hồ Chí Minh, mà Chính phủ ban đầu của ông là một chính phủ đa nguyên (Bùi Tín). Nhà nước và Chính phủ này đã nguyện lấy Tuyên bố Độc lập của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và Tuyên ngôn nhân quyền của Cách mạng Pháp làm tôn chỉ “Con người sinh ra có quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Tạo hoá cho họ những quyền không ai xâm phạm được… “. Nó chỉ bị những phần tử “thoái hoá” trong đảng cộng sản soán quyền, tước đoạt và làm nó biến chất, bắt đầu từ năm 1955(Giáo sư Tương Lai), bằng cái chế độ hộ khẩu khốn kiếp đó.
Nghị định chính phủ ngày 10/05/1997, Về việc đăng ký và quản lý hộ khẩu quy định:
” Điều 1. Đăng ký và quản lý hộ khẩu là biện pháp quản lý hành chính của Nhà nước nhằm xác định việc cư trú của công dân, bảo đảm thực hiện quyền và nghĩa vụ công dân, tăng cường quản lý xã hội, giữ vững an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội.Chính phủ giao cho Bộ Nội vụ phụ trách việc đăng ký và quản lý hộ khẩu.
Điều 2. Mọi công dân nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam có quyền và có nghĩa vụ thực hiện việc đăng ký và quản lý hộ khẩu với cơ quan công an theo quy định. Mọi công dân phải đăng ký hộ khẩu ở nơi cư trú gọi là hộ khẩu thường trú. Khi chuyển đến cư trú ở nơi mới phải thực hiện đầy đủ chế độ đăng ký, quản lý hộ khẩu lại theo quy định.”
Ở các tổ dân phố, cứ 10 hộ dân, có một nhân viên an ninh, gọi là công an dân phố được phân công cai quản, tức là giám sát và quản, đi đâu, làm gì, mua gì, bán gì, gặp ai, nói gì, ăn gì, ngủ ở đâu, thậm chí với ai…nhất nhất phải biết. Cấp trên hỏi đột xuất mà không trả lời được thì 10 năm cũng không lên lương, cứ binh nhì suốt.
Chỉ mới nói sơ sơ về chế độ đăng ký hộ khẩu, đã thấy, người Việt bị đảng cộng sản nhốt vào cũi sắt dưới những con mắt cú vọ ngày đêm của cả triệu công an, sẽ tự do thế nào. Đó là loại tự do xã hội chủ nghĩa. Đó là nhân quyền mà chỉ nhờ sự ưu ái của chế độ, dân Việt mới được hưởng. Thế nhưng, “Phó Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật của QH Trần Thế Vượng thì cho rằng, không nên phê phán sổ hộ khẩu bởi bản thân nó vốn không có tội tình gì. Chúng ta không thể bỏ sổ hộ khẩu được, bởi có bỏ thì vẫn phải thay bằng một loại giấy khác, thực tế chỉ là đổi tên thôi” (báo Người lao động ). 
Bây giờ, có thể có đôi chút nới lỏng hình thức, nhưng linh hồn của nó vẫn còn nguyên. Đó là các loại nghị định, thông tư dưới luật quy định các hình thức giám sát các hành vi cá nhân và tổ chức tự phát của dân, nhằm bảo vệ chế độ, trước hết là bảo vệ đảng. Khi xã hội đã phát triển cùng với công nghệ cao, thì việc giám sát dân của ngành an ninh cũng được trang bị công nghệ cao và rất cao. Bây giờ anh đi đâu, anh đang có mặt chỗ nào, đang chát với ai, nhắn tin gì…an ninh đảng biết hết, ghi và thu lại hết, bằng kỹ nghệ siêu hạng nhập từ Trung quốc và được huấn luyện tại Trung quốc, bằng kinh phí do đảng cộng sản Trung quốc đài thọ, trong các chương trình hợp tác an ninh giữa hai đảng.
Kiểu gì thì cũng không thể để dân tự do giống các nước dân chủ tư bản chủ nghĩa vì chế độ xã hội chủ nghĩa tốt đẹp, “dân chủ hơn vạn lần dân chủ tư bản”( phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan).
Và chỉ bằng một bài viết trên Blog cá nhân, không chấp nhận quy chụp”suy thoái” và phải “nên xử lý”của vị Tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng ngày 25/02/2015, một ngày sau, ngày 26/02/2015, nhà báo trẻ Nguyễn Đức Kiên bị buộc thôi việc và tước thẻ nhà báo “Gia đình & Xã hội”. Đó cũng là một kiểu nhân quyền có đuôi xã hội chủ nghĩa.  Quyền nói thật thì mất việc!
Các loại tin như dưới đây trên báo chí chính thống ngày nào cũng thấy:
– Công an xã Lê Minh Phát đánh chết nạn nhân Tu Ngọc Thạch là học sinh lớp 9 trường THCS Lương Thế Vinh, ngày 30/12/2013.
– Nguyễn Viết Dũng, thanh niên mặc quân phục VNCH, bị 15 tháng tù vì tội Gây rối trật tự công cộng trong phiên xử sáng 14/12/2015.
– Phạm Thanh Nghiên bị bắt vào ngày 18/09/2008 khi đang tọa kháng tại nhà trước hai khẩu hiệu về Hoàng Sa và Trường Sa.
–  Bà Lê Thị Châm bị xe ủi cán lên người khi biểu tình phản đối cưỡng chế đất ở Hải Dương.
– Chiều hôm  25/10/2013, hai nhà hoạt động trợ giúp dân oan người H’Mông là anh Trương Văn Dũng và Lê Thiện Nhân đã bị công an phường Thụy Khuê, quận Ba Đình, Hà Nội, bắt giữ và đánh đập dã man.
– Ông Sang bị bắt cóc vào ngày 26.03.2014 và bị một số tên côn đồ to, cao đánh đập một cách dã man có sự chứng kiến của người tự xưng là Quang, Đội phó Đội hình sự quận Hà Đông.
……
Không giấy mực nào ghi hết được. Chuyện thường ngày.
Thế nhưng, ngay trong chế độ này, còn tồn tại một loại nhân quyền khác. Nạn tham nhũng ở thành phố Hồ Chí Minh, cả đảng, cả dân đều biết là trầm trọng nhất nước, nhưng, cả Thanh tra Chính phủ, Ban nội chính trung ương lẫn Công an thành phố đều báo cáo không phát hiện được gì. Một loại bí ẩn? « Lý do là vì CATP (công an thành phố) cũng phải chấp hành chỉ thị 15, hầu hết đối tượng thực hiện hành vi tham nhũng là đảng viên mà công an thì không được quyền tổ chức trinh sát đảng viên”. Đó là lời thiếu tướng Phan Anh Minh, phó giám đốc công an TP.HCMtại hội nghị tổng kết công tác phòng chống tham nhũng, lãng phí năm 2015.
Chỉ thị 15-CT/TW do Bộ Chính trị ban hành ngày 7/7/2007:  “Các cơ quan bảo vệ pháp luật khi phát hiện có dấu hiệu đảng viên vi phạm đều phải báo cáo bằng văn bản với tổ chức đảng, cấp ủy đảng quản lý trực tiếp đảng viên đó, khi được tổ chức đảng, cấp ủy đảng xem xét đồng ý cho điều tra, khởi tố, bắt… thì cơ quan bảo vệ pháp luật mới được tiến hành các biện pháp tố tụng.”
Đó là một đặc quyền, quyền ngồi trên pháp luật, cũng giành cho con người, nhưng là loại người đảng viên cộng sản, và  cũng là loại “nhân quyền XHCN”.
Vì vậy, bây giờ “cứ ra ngõ là chạm mặt tham nhũng”. Giờ có cả tham nhũng trong chính sách, tham nhũng trong chính trị chứ không chỉ có tham nhũng trong kinh tế. Tham nhũng giờ không phải là tham nhũng vặt mà là tham nhũng lớn, không chỉ tham nhũng cá biệt mà còn thành cả hệ thống.” (GS. Hoàng Chí Bảo, uỷ viên Hội đồng lý luận TW).
Nhưng Tổng thanh tra chính phủ Hoàng Phong Tranh nói “Trong 3 năm qua, Tham nhũng của chúng ta không tụt, không tăng, nghĩa là có tính ổn định”?!
*
Nòng nọc chỉ sống dưới nước, tự cắt đuôi thành ếch sống được cả ở trên cạn. Chim Pingouin sống bằng bắt cá, không bay, cánh cụt dần thành chim cánh cụt. Trong tiến hoá, những gì không thích hợp sẽ dần dần tự biến mất. Con vượn mất đuôi thành con người. Thử hình dung xem, nếu con người vẫn phải mang theo đuôi vượn, thì không biết cái quần vẫn mặc hàng ngày có hình dạng thế nào.
 Đến như thiên tài Einsteins cuối cùng cũng phải chấp nhận cắt bỏ cái đuôi do ông cố tình ghép vào phương trình vũ trụ của thuyết tương đối. Đó là cái đuôi hằng số mang tên ông là hằng số Einsteins. Thiên tài, nhưng không chấp nhận quy luật, vẫn thất bại.
Nếu Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam mất đi cái đuôi XHCN, để trở thành Cộng hoà Việt Nam thì Việt nam sẽ mất đi nỗi đe doạ Công hữu hoá, Kế hoạch hoá tập trung như lưỡi gươm damocles lơ lửng treo trên đầu từng số phận.
Và con người Việt Nam sẽ giống như mọi con người trên mặt địa cầu, không cùng giống với hai loại dị dạng còn lại, Bắc Triều Tiên và Trung Quốc.