Hương Khê
(Một nén nhang cho các nạn nhân Huế-Mậu Thân 1968).
Sự kiện mấy ngàn người dân Huế bị thảm sát đẫm máu hồi Tết Mậu Thân 1986 đã làm chấn động dư luận trong nước và thế giới trong nhiều thập niên qua.
Nay hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, cứ mỗi khi Tết đến Xuân về, khi hệ thống tuyên truyền của đảng bật hết công suất để ca ngợi cái gọi là chiến thắng vẻ vang của Tết Mậu Thân 1968, thì những ký ức rùng rợn ấy lại ập về, vết thương ấy lại đang bị xát muối, và rỉ máu trong lòng người dân VN.
Đến nay một trong số những kẻ đầu sỏ chỉ huy cuộc thảm sát ấy đã lên tiếng.
----------------------------------------------------------------------
Hôm 10/02/2018, trên trang cá nhân của nhà văn Nguyễn Quang Lập, có đăng lá thư “sám hối” Hoàng Phủ Ngọc Tường(HPNT), với tựa đề: “Lời cuối cho câu chuyện quá buồn”.
Trong thư, HPNT viết: “Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng mấy hồi nữa phải về trời. Những gì tôi đã viết, đã nói, đã làm rồi trời đất sẽ chứng nhận. Dầu có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ. Tốt nhất là im lặng bằng tâm về cõi Phật. Duy nhất có một điều nếu không nói ra tôi sẽ không yên tâm nhắm mắt. Ấy là câu chuyện Mậu Thân 1968”…
Qua lá thư, HPNT công nhận 2 sai lầm, đó là “nhận lời ông Burchett và đoàn làm phim "Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình,” trả lời phỏng vấn với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc”.
Sai lầm thứ 2 là HPNT “đã nhận vơ thành tích mà ông chỉ nghe qua lời kể của người khác làm công trạng của mình trong vụ thảm sát này. Ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng”.
Và bây giờ ông ấy “xin thành thật nhìn nhận về hai sai lầm nói trên, xin ngàn lần xin lỗi”(1).
Khi mới đọc qua lá thư, với những lời lẽ nghe có vẻ thống thiết đầy sự ân hận, người ta rất dễ hiểu lầm, là ông ấy đã đưa trời, phật ra chứng giám và biết sám hối. Vậy có thể là những lời thành thật, và HPNT không dính líu đến vụ thảm sát này.
Nhưng hãy bình tĩnh đọc kỹ, chúng ta sẽ thấy đây là một âm mưu của kẻ lưu manh đang tìm cách chối tội, và đầy rẫy những lời dối trá. Đến tận phút cuối cùng, HPNT vẫn cố che đậy tội ác của mình và đồng bọn đối với đồng bào Huế bằng một lá thư được viết với ngôn từ khôn khéo, khiến nhiều người hiểu lầm. Trong thư, HPNT vẫn ngoan cố cho rằng vụ thảm sát đồng bào Huế là do “quân nổi dậy” quá hăng say khi chiến thắng, chứ không phải do chủ trương của đảng CSVN, cho thấy bản chất lưu manh và lươn lẹo của những tay đồ tể cộng sản là không bao giờ thay đổi, là ngậm máu phun người.
Nên biết rằng, để chuẩn bị cho chiến dịch Mậu Thân 1968, phía cs Bắc
Việt đã chuẩn bị trước đó cả năm trời. Nào là điều quân, ém quân, vận chuyển
xe cộ, vũ khí đạn dược và lương thực… vào các vị trí tập kết.
Ngày 19-10-1967(nhằm ngày 16 tháng 9 âm lịch năm 1967) , đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam đưa ra lời tuyên bố của nhà nước VNDCCH, tự nguyện ngưng bắn từ 01G:00 sáng giờ Hà Nội ngày 27/1/1968 (nhằm ngày 27 tháng chạp 1967), đến 01G:00 sáng giờ Hà Nội ngày 3-2-1968, tức trong 7 ngày.
Chính phủ lâm thời CHMNVN cũng tuyên bố ngưng bắn như trên.
Nhưng thật bất ngờ: Khi nhân dân miền Nam đang háo hức đón giao thừa mừng năm mới trong yên bình theo lời hứa của Vẹm, thì trên toàn bộ miền Nam VN bị cs đồng loạt tấn công. Và khói lửa ngút trời từ thành thị đến nông thôn đã cướp đi sinh mạng hàng chục ngàn người dân miền Nam thân yêu.
Ngày 26/3/1968, thành phố Huế bị “giải phóng” và bị chiếm giữ trong 25 ngày. Và những vụ thảm sát đẫm máu đã xảy ra như mọi người đã biết.
Năm 1981, trong cuộc trả lời phỏng vấn đoàn làm phim "Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình”, với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, HPNTvừa câu trước coi “Tất cả những tội lỗi do chính Mỹ gây ra”; Câu sau lại “do quân đội cách mạng đã phải thi hành bản án tử hình đối với những kẻ chống đối”. Cuối cùng lại đổ tội cho Mỹ-Ngụy:
“Những nấm mồ, những xác chết đó là ai? Là chính nhân dân đã bị bom của Mỹ thả xuống giết chết trong những cuộc phản kích… Trong số những người bị giết đó, hiển nhiên có những người do du kích, do quân đội cách mạng đã phải thi hành bản án tử hình đối với những kẻ chống đối. Khi chúng tôi vào nhà, họ đã bắn chúng tôi bị thương. Những người đó phải giết tại chỗ. Trong số đó có viên Phó Tỉnh trưởng Huế. Còn những trường hợp khác do nhân dân đã căm thù quá lâu. Chúng nó đã làm cho tất cả gia đình họ phải đi ở tù ra ngoài đảo. Đến khi cách mạng bùng lên, họ lấy lại thế của người mạnh, họ đi tìm những kẻ đó để trừ như trừ những con rắn độc, mà từ lâu nay nếu còn sống họ tiếp tục gây tội ác. Người ta lấy lại món nợ ấy là công bằng. Sự căm thù và thi hành bản án như vậy là nhẹ…
Những nấm mồ, những xác chết đó là ai? Là chính nhân dân đã bị bom của Mỹ thả xuống giết chết trong những cuộc phản kích. Ví dụ như một bệnh viện nhỏ ở chợ Đông Ba, một trái bom đã làm 200 người chết và bị thương. Tôi đã đi trên những đường hẻm ban đêm. Tôi tưởng là bùn, tôi bấm đèn lên thì đó là máu lầy lội như vậy…”(2)
Qua cuộc trả lời phỏng vấn này cho thấy sự tàn ác và khát máu đến tận cùng của những người cs, mà HPNT là đại diện. HPNT cho rằng những người bị chính quyền VNCH bắt bớ, tù tội, thì nay với sức mạnh của kẻ chiến thắng, khi trở về, họ có quyền giết hại nhân dân Huế để trả thù, đó là lẽ công bằng. Họ coi việc giết hại đồng bào Huế là điều hiển nhiên.
Linh mục Phan Văn Lợi, một người Huế chính gốc, nhận xét như sau: “Thư đó nói rằng Mỹ đã dội bom 1 cái bệnh viện gần Đông Ba và có 200 người chết. Thời đó tôi đã 17, 18 tuổi rồi. Tôi biết rằng cả cái khu Đông Ba đó không có cái bệnh viện nào lớn cả. Khu Đông Ba đó là 1 cái chợ sát bên bờ sông. Bệnh viện là bệnh viện Huế, bệnh viện Quân đội Nguyễn Tri Phương.
Về cái gọi là “chiến thắng vang dội Mậu Thân 1968” là gì?
Là một cố đô Huế với bao di tích lịch sử của đất nước bị “những người cách mạng” tàn phá tan hoang.
Là toàn bộ linh mục và tu sĩ, chủng sinh tại Đại Chủng viện Xuân Bích-Huế, bị bắt đi và không còn ai sống sót trở về.
Đó là tất cả mấy trăm con người, là những linh mục và nhân dân cả lương lẫn giáo đang trốn trong nhà thờ Phú Cam, bị đồng chí của HPNT bắt đi và mãi mãi biệt tăm.
Là khi khai quật những hố chôn tập thể, đa số những người chết đều đang bị trói gập hai tay ra sau lưng.
Là hầu hết nạn nhân đều bị chết bởi những đòn thù, đập vỡ sọ hoặc chém ngang lưng.
Là những đống xương trắng với đầu lâu người chết ở khe Đá Mài và nhiều nơi khác.
Tất cả những cái đó tập hợp lại thành chiến công vĩ đại mà HPNT “do quá hăng say nên ra sức bảo vệ”.
Nếu quả thật HPNT biết sám hối, lẽ ra điều ông nên làm là chấp nhận quá khứ vì không ai có thể thay đổi được quá khứ. Cách thanh minh tốt nhất là phản tỉnh! Xác nhận tội lỗi do ông và bè đảng của ông gây ra thảm sát Mậu Thân ở Huế.
Qua lời biện bạch lươn lẹo và bịp bợm của HPNT, cho thấy cái gọi là khí tiết của những người cs chỉ là trò hề. Chứng tỏ bản chất của chúng là “đến chết nết không chừa”. Đó là bản chất của những kẻ lưu manh và hèn hạ. Nếu như HPNT nói đó là nhận vơ công trạng giết người của kẻ khác, chứng tỏ những cái gọi là “chiến thắng vẻ vang” của họ là không có thật.
HPNT nói “ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân”.
Vậy là HPNT đã thừa nhận có thảm sát Mậu Thân 1968, nhưng kẻ gây ra là do “quân nổi dậy”, chứ không phải chủ trương của đcs?
Nếu không vì mấy chục năm chịu quả báo ngồi trên xe lăn như một đống thịt, bắt vợ con phục dịch thì làm gì có những lời gọi là “sám hối” muộn màng như vậy.
Người xưa có câu: “con chim sắp chết thì tiếng kêu thương. Con người sắp chết thì lời nói phải”.
Câu này không đúng với HPNT, vì đến lúc gần chết mà vẫn còn quanh co gian dối.
Với bài viết biện bạch như trên, HPNT đã mang xăng đi dập lửa.
HPNT không đáng xách dép cho người thanh niên trẻ tuổi kiên cường Trần Hồng Phúc. Trước tòa án, Trần Hồng Phúc nói: “Các ông có thể xét xử tôi 10 năm, 20 năm, nhưng chế độ này có thể tồn tại đến mức đó không?… Ngày nay các ông xử tôi thì ngày mai nhân dân sẽ xử các ông”.
Phải công nhận nhà văn Nguyễn Quang lập đã rất thành thật khi đưa ra nhận xét này: “Cái “liếm môi huyền thoại” và ánh mắt láo liên của anh trước cuộc phỏng vấn thì tôi không thể hiểu nổi, dù thế nào hành vi ấy cũng thật đáng ngờ”.
Ngay cả khi Nguyễn Quang Lập khi tìm mọi cách chạy tội cho HPNT, cũng nghi ngờ sự thành thật của ông ta.
Chỉ có những người xảo trá mới có cái lưỡi và ánh mắt lấm la lấm lét như thế khi nhìn người đối diện.
Đúng là “cà cuống chết đến đít vẫn còn cay”.
Chú thích:
(1):(https://www.facebook.com/notes/4504440282930651/)