PHẠM ĐÌNH TRỌNG
Nghe bà chủ tịch quốc hội cộng sản lớn giọng phát động chiến dịch vu cáo
người dân: “quốc hội lên án việc kích động gây mất trật tự”. Đọc những dòng chữ
trên hàng trăm tờ báo lớn nhỏ của hệ thống tuyên giáo nhà nước cộng sản vu cáo
người dân, nào là “tụ tập đông người gây rối”, nào là “bị kẻ xấu kích động”,
một cảm giác ghê tởm và căm phẫn dâng lên làm tôi như nghẹn thở.
Trong thời đại ngày nay, nhà nước đích thực phải là công bộc của Dân. Nhận
lương cao, đãi ngộ lớn từ tiền thuế của Dân để phục vụ Dân, nhà nước phải biết
lắng nghe Dân. Đại diện cho quyền lợi của Dân, đại diện cho ý chí nguyện vọng
chính đáng của Dân, quốc hội càng phải biết lắng nghe Dân.
Nhưng quốc hội cộng sản đã đi ngươc ý chí của Dân. Không vì lợi ích của Dân của nước, chỉ vì lợi ích của những nhóm quyền lực đang nô dịch Dân, đang chống lại Dân, đang phản bội nước, quốc hội âm thầm và gấp gáp làm luật đặc khu kinh tế cắt đất đai lãnh thổ cho những nhóm lợi ích trong và ngoài nước, Quốc hội hăm hở làm luật an ninh mạng tước đoạt quyền tự do ngôn luận, quyền biểu đạt chính kiến, quyền riêng tư của Dân, tước đoạt quyền phê phán, tỏ thái độ bất bình với đám công bộc ăn tàn phá hại, Cực chẳng đã, người Dân phải lên tiếng, phải tỏ thái độ.
Tiếng nói rời rạc, lẻ tẻ của từng người Dân nhỏ bé chẳng có giá trị, ý
nghĩa gì. Sức mạnh của người Dân là số đông. Một giọt nước là hư vô, là số
không, không có một chút tác dụng gì. Nhưng tỉ tỉ giọt nước là biển cả, là sức
mạnh của sóng lừng, của bão táp. Vì vậy, cùng với quyền tự do ngôn luận, quyền
tiếp cận thông tin, biểu tình là một trong những quyền tự nhiên, quyền cơ bản
nhất của công dân. Quyền biểu tình cùng với quyền tự do ngôn luận cũng đã được
Hiến pháp nhà nước cộng sản Việt Nam bảo đảm: Công dân có quyền tự do ngôn
luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình (Điều 25
Hiến pháp 2013).
Luật bảo đảm những quyền cơ bản của người Dân như luật biểu tình, quốc hội
lần lữa không làm lại hối hả, hấp tấp làm luật tước đoạt quyền của người Dân và
làm luật cắt đất đai lãnh thổ cho những nhóm lợi ích. Quyền con người và lòng
yêu nước đã tập hợp người Dân lại để có tiếng nói mạnh mẽ ngăn chặn bộ luật
ngang nhiên và ngạo ngược chống lại Dân, ngăn chặn bộ luật gây nguy khốn, tiêu
vong đất nước, tiêu vong dân tộc. Đó là tập hợp và tiếng nói vô cùng chính
đáng, cần thiết và cấp bách.
Trì hoãn vô thời hạn luật biểu tình để quốc hội và cả hệ thống truyền thông
nhà nước cộng sản dùng sức mạnh nhà nước và dùng cả sự vô liêm sỉ vu cho sự tập
hợp và tiếng nói của quyền con người, của lòng yêu nước là tụ tập gây rối, coi
người Dân chỉ là đám người khờ dại, chưa trưởng thành và tham lam, thấp hèn bị
kẻ xấu kích động, mua chuộc.
Vu cáo tạo cớ để nhà nước cộng sản huy động cả một bộ máy bạo lực nhà nước
khổng lồ đàn áp tiếng nói chính đáng của quyền con người, của lòng yêu nước.
Vu cáo, lên án cuộc biểu tình chính đáng của Dân, cuộc biểu tình được hiến
định trong Hiến pháp nhưng chính quyền và hệ thống truyền thông nhà nước cộng
sản lại bao che cho tội ác của công cụ bạo lực nhà nước với Dân. Như bầy thú
hoang, lực lượng công cụ bạo lực nhà nước đông áp đảo Dân biểu tình, xông vào
đánh Dân rách mặt, bể đầu, gãy răng. Cuộc biểu tình nào máu Dân cũng đổ loang
trên đường phố nhưng cả bộ máy nhà nước và cả hệ thống báo chí nhà nước cộng
sản đã lờ đi tội ác của công cụ bạo lực nhà nước cộng sản với Dân, với giống
nòi, với lịch sử.
Đứng đầu quốc hội là một nhân cách thấp hèn vu cáo Dân, xỉ nhục Dân mà quốc
hội đó vẫn nhơn nhơn tự nhận là đại diện cho quyền lợi, ý chí, nguyện vọng của
Dân! Cả một hệ thống truyền thông như dàn đồng ca hát theo chiếc đũa chỉ huy
của ban tuyên giáo vu cáo Dân, lăng mạ quyền con Người, lăng mạ lòng yêu nước
của người Dân và hệ thống báo chí đó vẫn tự xưng là báo chí cách mạng, là tiếng
nói của Dân. Lại phải nhớ đến tiếng than đau đớn, phẫn nộ của nhà thơ Bùi Minh
Quốc: Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa. Cả một thời đểu cáng
đã lên ngôi.