MÊNH MÔNG THẾ SỰ ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI
SỐ 42
Tương
Lai
Cháu tôi là một người làm khoa học, hầu như
toàn bộ thời gian là cặm cụi với phòng thí nghiệm, những cuộc đi điền dã, tham
gia các hội thảo khoa học trong nước và nước ngoài. Thế nhưng tuần qua, khi thì
gọi điện thoại, khi thì gửi email cho tôi : “Cháu không ngờ mình lại phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng và phẫn uất
như thế này. Chẳng lẽ ba cháu và những người thân yêu dành toàn bộ cuộc đời cho
cuộc đấu tranh giữ nước và đã ngã xuống trên mảnh đất này để hôm nay cháu phải
chứng kiến cảnh ấy sao? Chú bảo cháu phải làm gì bây giờ? Phải nghĩ sao về sự
hy sinh của ba cháu, của biết bao người vì sứ mệnh thiêng liêng đối với Tổ
quốc, với nhân dân. Ba cháu là một người chỉ huy dồn tâm huyết để cuộc chiến
đấu và chiến thắng với thương vong ít nhất, ông quý trọng và chắt chiu gìn giữ
từng giọt máu của chiến sĩ như những người gần gụi ông kể lại”. Người kể là
một người cầm súng dạn dày đã ân cần căn dặn: “các cháu phải khắc cốt ghi tâm, phải tự hào các cháu là con của một con
người trung thực và tốt như thế”. Đọc những dòng ấy, tôi càng thấm thía nỗi
bức xúc của cháu tôi.
Anh tôi là một người lính, một vị tướng cầm
quân ra trận ngay từ những ngày “nam tiến” tháng 9.1945, để từ đấy có mặt tại những
chiến trường nóng bỏng nhất nam Trung Bộ, Nam bộ, Tây Nguyên, Việt Bắc, đồng
bằng Bắc bộ rồi trước khi nằm xuống là chiến trường biên giới phía bắc đánh
quân xâm lược Trung Quốc, kẻ thù truyền kiếp mà cha ông từng phải đối mặt trong
suốt mấy ngàn năm lịch sử. Trong thư gửi cho con trai dạo ấy, ông viết : “tình hình giằng co giữa ta và bọn Trung Quốc
còn kéo dài hàng chục năm, dân ta còn khổ, quân ta còn phải chuẩn bị thường
xuyên sẵn sàng chiến đấu, phải tăng cường sức mạnh về mọi mặt”. Trả lời các
nhà báo nước ngoài, ông tuyên bố dứt khoát: “đối với nhân dân Việt Nam, mỗi tấc đất của Tổ quốc là thiêng liêng…Kẻ
thù sẽ không bao giờ có thể cướp được dù một mẩu đất của chúng tôi. Chúng tôi
phải luôn luôn cảnh giác và sẵn sàng đánh trả bọn xâm lược nếu chúng không từ
bỏ các âm mưu bành trướng”.[Nước ngoài nói về chiến tranh biên giới 1979.
Báo Đất Việt ngày 18.2.2016].
Thế mà đây kia lại có kẻ ngạo mạn dám làm điều
hỗn láo với dân. Dân biết rõ kẻ đó là ai, đã từng làm gì, tiến thân bằng cách
nào, để hôm nay được chễm chệ trên cái ghế quyền lực ấy lại dám liều lĩnh buông
lời khiếm nhã, trịch thượng với dân! Làm sao dân không phẫn nộ càng thêm phẫn
nộ? Họ không hiểu rằng đó là đổ thêm dầu vào lửa! Những người làm chính trị
khôn ngoan, nhất là những người biết tự sờ vào gáy mình để nhớ lại mình là ai,
sẽ không làm điều khờ dại đó. Đừng giỡn mặt với lớp lớp người đã ngã xuống,
đừng nhởn nhơ trên từng tấc đất thấm đẫm máu những thế hệ Việt Nam từ biên
cương, hải đảo đến đất liền, tại các vị trí hiểm yếu Vân Đồn, Vân Phong Phú
Quốc. Máu người không phải là nước lã.
Có lẽ vì thế mà lời của một ông tướng, Chủ
tịch Hội Cựu chiến binh nói về sự phẫn nộ của dân và của hơn 4 triệu người đã
từng cầm súng bảo vệ tổ quốc tại Quốc hội có sức nặng của một lời cảnh báo
nghiêm túc. Cùng với vị cựu chiến binh, nỗi lo của đại biểu Trương Trọng Nghĩa : “Theo tôi, thời hạn này[cho thuê đất]
ngang với 3-4 thế hệ con người, thực chất là hình thức nhượng địa, mà hiện nay,
chỉ có những đất nước nghèo đói, lạc hậu và hoang sơ mới cần đến. Bởi vì có những quốc gia không có nhu cầu về lãnh thổ, họ cần về
lợi ích kinh tế, họ đến rồi họ đi. Còn có những quốc gia luôn thèm khát lãnh
thổ, tài nguyên của nước khác, thì cái họ cần không phải là lợi ích kinh tế, mà
là lãnh thổ của nước khác. Họ sẽ
di dân đến và tìm mọi cách ở lại, và thậm chí chi phối về chính trị, an ninh,
quốc phòng. Đã có những ví dụ nhãn tiền về việc này. Cho nên luật pháp
và chính sách của chúng ta phải thiết kế sao cho, chỉ mở cửa cho bạn bè, chứ không rước kẻ cướp vào nhà”.
Người đại biểu của dân ấy rành rọt gọi đích danh Trung Quốc tại hội trường mang
tên Diên Hồng, ngắn gọn và đanh thép lột trần những âm mưu và thủ đoạn thâm độc
về kinh tế, chính trị của chúng để nói rõ rằng, quyết “không rước kẻ cướp vào nhà”
Liệu hai vị đại biểu quốc hội nói trên có bị xem là “không
hiểu đúng bản chất sự việc, có sự ngộ nhận, hiểu nhầm vấn đề, nên có hành động
quá khích”, có bị quy kết để nhắc nhở là “hành động, phát ngôn” tạo ra thêm “ngộ nhận, hiểu nhầm” rồi “lan
ra ngoài xã hội” là “yêu nước không
đúng cách” mà từ đó dẫn đến biểu tình lan rộng, phải huy động thêm lực lượng
để đàn áp không?
Vậy
thì, ai đang đục nước béo cò đây?
Chàng kịch sĩ đã trót bị đẩy lên tivi diễn câu nói ngạo mạn kia hãy trả lời
công chúng đi. Trong cơn đục nước này, sẽ có biết bao nhiêu thế lực kình chống
nhau, tìm mọi cách thanh toán lẫn nhau xoay quanh cái ghế quyền lực thì dù có
tài năng châm biếm và giàu sức hư cấu trong sáng tạo nghệ thuật cũng không biết
hết được đâu. Độ phức tạp và lắt léo tàn nhẫn của của cuộc chiến tranh bá đồ
vương trên chóp bu quyền lực với sự chi viện và giám sát của yếu tố nước ngoài
vượt khỏi sức hư cấu của kịch bản hay ho để được trao giải thưởng. Ấy vậy mà ông
“Nam Tào” sắm vai chốn thiên đình nọ vốn được mến mộ vì cái tài hài hước rất có
duyên mà tôi rất hâm mộ bỗng giở giói ăn theo nói leo, trình diễn lắt léo câu
tục ngữ “đục nước béo cò” để khích bác những người biểu tình chống luật “đặc
khu kinh tế” và luật “an ninh mạng”.
Nhìn vẻ mặt vốn đáng yêu của người nghệ sĩ ấy
đang làm trò trên màn hình tivi khiến cho không sao xua được nỗi buồn về thân
phận con cò trong buổi đục nước. Chập chờn hình ảnh con cò
trong một vở kịch Hy Lạp đã trình diễn trên sân khấu qua lời một nhân vật nói
với mẹ về chuyện cò mẹ luyện cho cò con bay bằng cách đẩy cho cò con xuống vực
để cò con tự ráng sức bay lên nhưng, “đôi
khi cò con chết thẳng”. Chàng kịch sĩ nọ, nghe đâu cũng đang kiêm thêm một
chức quan nho nhỏ trong đám quan trường có thể sẽ như con cò nọ
chết thẳng khi được đào luyện từng chặng bụi bặm theo phẩm trật, nếu anh
ta định béo lên trong dòng nước đục và
chết đi trong lòng người. Khi người nghệ sĩ chết trong lòng công chúng thì mọi
tài năng, kỹ xảo sẽ cũng tự cáo chung.
Người
nghệ sĩ sống trong lòng công chúng vì họ được thụ hưởng cái phẩm cách của con
cò mẹ trong câu ca dao quen thuộc được nhớ nằm lòng tự thuở trong nôi. Đó là lời
nguyện cầu của cò mẹ nếu chẳng may phải chết trong nồi xáo măng thì được “xáo nước trong, đừng xáo nước đục đau lòng
cò con” trong câu ca dao thấm đẫm tính nhân bản truyền thống. Nếu định kiếm
chác chút cạn trong nồi canh măng mà tự biến mình thành một con rối trong tay bộ
máy tuyên truyền bịp bợm, thì rồi khi hiện ra trên sân khấu, người nghệ sĩ từng
được mến mộ nọ liệu rồi sẽ nhận được gì từ công chúng nếu không là sự quay mặt
đi của thay cho sự phỉ nhổ?
Khốn
khổ thay, hình như không chỉ một nghệ sĩ tài năng như anh ta, nghe đâu cũng còn
những gương mặt khả ái khác trở thành quá khả ố trước cái nhìn của công chúng.
Một công chúng hiểu rõ chính tà, biết rõ ở đâu và lúc nào là họ đang phải diễn
kịch, đâu và lúc nào họ sống thật với chính mình lúc trái tim họ không loạn nhịp
theo áp lực của cây gậy quyền lực hung bạo hay sức ve vãn của chút lợi ích nhày
nhụa để tự làm nhem nhuốc chính mình. Mà đâu chỉ có các “kịch sĩ”, nghệ sĩ!Đây
đó đã chường ra những gương mặt luật sư, giáo sư, nghị sĩ, nhà báo… được huy động
trong cả một chiến dịch quen thuộc nhằm ngoan cố chống trả sự phẫn nộ của lòng
dân.
Chao
ôi, sẽ có ý nghĩa biết bao nếu trong chiến dịch này, thay vì vu khống, thóa mạ
dân, những “công bộc của dân” đang ngồi trên đầu dân kia dám hướng sự công kích
vào âm mưu cực kỳ hiểm nguy của thế lực từng gây ra vụ bạo loạn đốt phá ở Bình
Dương và một số khu công nghiệp khác hai năm trước đây để rồi hôm nay âm mưu ấy
càng hiểm nguy gấp trăm ngàn lần. Thì đó, vừa có bài báo của Phạm Viết Đào viết
rõ “chính tình báo Hoa Nam châm ngòi các
vụ gây rối đốt phá… để chia rẽ chính quyền, cảnh sát với nhân dân… Những cuộc bạo
loạn ở Bình Dương, Formosa Hà Tĩnh năm 2014. Nhiều bằng chứng, dấu hiệu cho thấy
có bàn tay lông lá của Hoa Nam tình báo nhúng vào. Trung Quốc xưa nay vẫn nổi
tiếng trong việc sử dụng kế địch làm kế của mình… Thế lực ấy, nói như ông tướng Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị Công an,
Giám đốc Học viện Chính trị Công an Nhân dân: “nó cài cắm, nó móc ngoặc, nó lôi kéo đó. Hồi xưa chỉ một vài người là
đã nguy hiểm rồi, đã chết rồi. Bây giờ …đã có con số đến hàng trăm, mà hàng
trăm không chỉ là con số dừng lại, mà trăm này có thể cộng với trăm kia nữa”.
Cùng
với linh mục Huỳnh
Công Minh
biểu
tình chống Trung
Quốc xâm lược
ngày
11.5.2014.
|
Ấy vậy mà, lại một giọng điệu quen thuộc xuất hiện trên màn
hình tivi để quy tội cho dân biểu tỏ lòng phẫn nộ với những toan tính “rước kẻ cướp vào nhà” bằng dự luật có những
điều khoản cho thấy nếu được thông qua thì “thực chất là hình thức nhượng địa” như tiếng
nói thẳng thắn vang lên tại diễn đàn Quốc hội được truyền hình trực tiếp. Đã thế,
lại lúng túng đưa ra một chất vấn ngây ngô “đã có quyết định dừng vào ngày 8
thế mà ngày 10,11 tháng 6 vẫn biểu tình chứng tỏ có thế lực xui giục”. Nghe
mà quá chán nản, để tự trấn an khi nhớ đến lập luận dõng dạc đàng hoàng lại hết
sức dễ hiểu cô học sinh phổ thông nói về quyền công dân đang có sức lan tỏa mạnh
mẽ trên mạng internet, không chỉ trong nước mà thế giới cũng nghe được.
Không có sức ép của lòng dân phẫn nộ, trong đó có
tiếng nói của đại diện cho hơn 4 triệu cựu chiến binh ngay tại Quốc hội thì liệu
Bộ Chính trị có phải họp để 3h sáng đưa ra quyết định nhằm kịp thời ngăn chặn
ngòi nổ của lòng dân? Đã thế lại định mượn hơi cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt mà rằng
chuyện đặc khu đã có từ thời cụ Kiệt, mà không biết, không hiểu nổi tư
duy về mở của và hội nhập của Võ Văn Kiệt. Để làm rõ chính danh và ngụy biện, hãy
đọc một đoạn trong bài viết của Nguyễn Trung, trợ lý của Thủ tướng Võ Văn Kiệt
trong thư ngỏ gửi Bộ Chính trị ngày 8.6.2018 về dự luật “đặc khu kinh tế” được giải
thích là có quá trình soạn thảo công phu với quy trình chặt chẽ:
Đấy
là các sản phẩm ra đời từ quá trình “sao chép – cắt – dán” từ những thứ đã
thành văn và ra đời trong thập kỷ 1980s hoặc trước nữa tại một số quốc gia và
lãnh thổ... Song những sản phẩm này không có khả năng lột tả những bối cảnh cụ
thể của các quốc gia và lãnh thổ thời ấy khi những ĐKKT của họ ra đời – và
đương nhiên bối cảnh của những nơi này lúc ấy hoàn toàn khác với bối cảnh của
nước ta hôm nay. Cái mới và cái sáng tạo duy nhất sản phẩm “sao chép – cắt –
dán” này có được so với nguyên bản là làm cho các ưu đãi ưu tiên nặng ký hơn so
với nguyên bản, song lại không thể biện minh được, và vô cùng lạc hậu, rất bất
cập so với hiện tại. Vô cùng đáng lo hơn nữa là những ưu tiên ưu đãi nặng ký
này sẽ được thực hiện trong bối cảnh quyền lực rắn và quyền lực mềm TQ hôm nay
đã can thiệp quá sâu vào đời sống mọi mặt của đất nước ở phạm vi cả nước”.
Quả
thật,
“Quan ở trên cao hè, pháp luật lủng củng
Mỗi bước đi hè, là một bước lạc
Mỗi điệu nhạc hè, chỉ toàn bạc nhạc
Túi đựng tấm gương hè, túi nào cũng thủng
Quan nuốt ngon hè, không chê miếng nhục
Dân húp cháo hè, lấy nhục làm vinh…”
Mỗi bước đi hè, là một bước lạc
Mỗi điệu nhạc hè, chỉ toàn bạc nhạc
Túi đựng tấm gương hè, túi nào cũng thủng
Quan nuốt ngon hè, không chê miếng nhục
Dân húp cháo hè, lấy nhục làm vinh…”
…
“Ta cầm cày hè, ta hay con bò?
Con bò cày hè, con bò hay ta?...”
Con bò cày hè, con bò hay ta?...”
Dẫn ra mấy câu trên trong câu chuyện về câu đối của
Nguyễn Khuyến nhằm xua bớt cơn giận làm nóng đầu có thể quá lời, đành mạo muội
mượn tạm chuyện này để mà “ý tại ngôn ngoại” vậy.
Chuyện rằng, cụ Tam nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến về thăm
quê, khi kiệu đi qua cánh đồng, nghe tiếng người làng hát những câu trên bèn
cho dừng kiệu hỏi ông chủ một quán nước bên đường thì được ông ta trình rằng: “Ngày trước có ông thầy phong thủy đi qua, ngắm
hình thể thấy cong như hai cái lưỡi liềm quay ngược chiều nhau, bèn bảo tổng
này đời nào cũng sinh ra một người điên cụ ạ.” Nguyễn Khuyến nghe nói giật
nảy mình. Vội vàng tò mò hỏi tiếp thì được trả lời “Quả là
đời nào cũng nảy nòi ra một người mắc chứng điên loạn, không nhà này thì nhà
khác… Còn lại thì cả tổng bình thường cả”.
Nguyễn Khuyến nghe nói càng thấy thắc mắc. Lại hỏi tiếp:
“Thế nghĩa là sao” thì được giải
thích: “Bẩm, không có kẻ điên để mà nhìn
vào, thì sẽ khó mà nhận ra mình là điên hay tỉnh cụ lớn ạ. Cho nên nếu vắng
người điên thì cả tổng sẽ… điên. Hồi ấy một người điên vừa bị chết, cả tổng
nháo nhác nhìn nhau, anh nọ cứ mong anh kia điên trước cho mình nhờ. Kéo dài
mấy năm như thế, thành ra cả một tổng điên, loạn hết cả lên. May sau đó được
quan trên điều một anh điên thật về. Lập tức mọi người tỉnh ra ngay, từ đó anh
nào anh nấy mới nhận ra rằng mình… không điên”.
Nguyễn Khuyến nghe đến đây thì càng kinh ngạc. Nghĩ mình
mất công đèn sách, đỗ đến tam nguyên mà đến tận bây giờ mới biết chuyện này.
Chưa nghĩ xong thì lại nghe chủ quán nước nói tiếp:
“Từ đó, các cụ ở
tổng tôi trước khi chết đều dặn lại con cháu, rằng phải giữ gìn kẻ điên cho cẩn
thận, chu đáo, như giữ gìn con ngươi của mắt mình. Nếu chẳng may vắng người
điên thì phải tìm cách mà bán xới đi nơi khác, chớ có dại mà sống ở một tổng
toàn điên”. Về đến nhà, cụ Tam
Nguyên lấy bút viết ngay một câu đối cho treo lên :
“Khiếm nhất phi nhân tổng phi nhân” [vắng một thằng
điên, cả tổng điên].
Nguyễn Khuyến mà sống
đến hôm nay chắc ông sẽ có câu đối còn thâm trầm và giàu chất triết lý hơn nữa,
nhất là khi mà cái “điện toán đám mây”
đang dịch chuyển về trên bầu trời đen tối của thế nước hôm nay!
Nhưng giả dụ có phép
màu ấy thì cũng sẽ xin mạnh dạn mà trình với cụ Tam Nguyên rằng : chính vận nước xui ra sự dại dột quá vội vã
dâng lên cho các “đại gia đầu tư” mà dân gọi là “tiền nhiều như quân Nguyên”
cái “luật Đặc khu Kinh tế” soạn theo đúng quy trình đã được thỏa thuận từ lâu
này. Càng dại dột hơn với lời biện hộ ngớ ngẩn của một ngài Bộ trưởng nọ - “tinh hoa của tinh hoa dân tộc”- rằng
: “Trong dự thảo Luật không có một chữ
nào về Trung Quốc ở trong đó hết. Chỉ có những cái họ cố tình hiểu theo hướng
đó và đẩy vấn đề lên, chia rẽ quan hệ ta với Trung Quốc”. Chắc
cụ Nguyễn Khuyến sẽ phải chữa chữ “nhất” trong câu đối đắc ý của mình.
Vâng,
nói là vận nước vì, với hành vi dại
dột này, nhà cầm quyền, trước hết là nhóm thế lực chịu sức ép của chủ nợ đã ứng
trước số tiền quá lớn để dọn bãi cho việc mở cửa “rước kẻ cướp vào nhà” đã chạm vào điểm nhạy cảm bậc nhất trong tâm thế Việt Nam. Đó là lòng
yêu nước và ý chí quật cường, thà chết không chịu làm nô lệ cho Tàu.
Cứ
tưởng như qua lời của vị lão tướng đáng kính ấy có sức vang vọng lời cảnh báo
của Chủ tịch Hồ Chí Minh cách nay 77 năm “…lòng
nồng nàn yêu nước. Đó là một truyền thống quý báu của ta. Từ xưa đến nay, mỗi
khi Tổ quốc bị xâm lăng thì tinh thần ấy lại sôi nổi, nó kết thành một làn sóng
vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm khó khăn, nó nhấn chìm
tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước”.
Xin hãy nhớ, Hồ Chí Minh đặt “lũ bán nước” trước “lũ cướp nước”. Vì, từ xưa đến nay, mọi triều đại xâm lược ở phương
Bắc luôn nuôi dưỡng một lũ tay sai bán nước làm chỗ dựa cho các đạo quân xâm
lược. Chỗ dựa về danh nghĩa, chỗ dựa về nội gián, chỗ dựa về xáo trộn lòng dân.
Hãy tỉnh táo nhìn vào thực trạng của thế nước hôm nay để biết phải hướng sức
mạnh đấu tranh vào đâu nhằm nhấn chìm âm mưu và hành động xâm lược của kẻ thù
truyền kiếp!
Sài Gòn ngày
17.6.2018