Một thời đại tử tế với một nền chính trị
tử tế, nền giáo dục tử tế, phông văn hóa tử tế, nền kinh tế không ẩn chứa những
đồng tiền bẩn thỉu và có thể tử tế nốt. Ngược lại, một thời đại vô luân, nó
được bắt nguồn từ nền chính trị vô luân, kéo theo giáo dục vô luân và văn hóa,
kinh tế vô luân. Không thể nói khác đi được.
Việt Nam hiện tại, dù có soi trên góc độ,
giác độ nào, đưa qua lăng kính nào thì vẫn thấy rằng người Việt Nam thật đau khổ,
thê thảm vì đang gồng mình đi qua một thời đại vô luân. Sự vô luân đã lan tỏa
trong không khí, bốc lên thành mùi xú uế và thi thoảng nó hiện nguyên hình cờ
đỏ búa liềm của nó.
Sở dĩ tôi phải nêu cái cờ đỏ búa liềm ra
trong câu chuyện vô luân bởi chẳng có ai khác, chính cái đảng lãnh đạo đất nước
suốt 41 năm nay đã đưa đất nước đến chỗ tan nát như hiện tại. Và, cái lý lẽ
“con người phải ăn, mặc, ở trước tiên rồi sau đó mới nói đến dân chủ, văn minh,
tiến bộ” của người Cộng sản được biểu hiện tại Việt Nam mạnh hơn bất kì quốc
gia nào.
Ngay trong lúc đất nước đầy rẫy đầu trộm
đuôi cướp, kẻ trộm len lỏi trong nhân dân và có mặt trong cả hệ thống cầm
quyền, kẻ gian manh, kẻ cướp cũng đầy rầy trong hệ thống cầm quyền từ trung
ương tới đại phương, vậy mà Tổng Trọng vẫn phát biểu ngon ơ rằng “có bao giờ
đất nước được như hôm nay?”!
Sở dĩ Tổng Trọng mạnh miệng như vậy bởi áp
theo tiêu chuẩn của Cộng sản thì Việt Nam quá thành công, bởi tiêu chuẩn của
người Cộng sản vẫn quanh quẩn ở chỗ ăn, mặc, ở, chưa bao giờ thoát ra khỏi vùng
lú lẩn này (thì ông bà từng nói ham ăn thì lú, ham ngủ thì mê mà lại?! Và điều
này cũng lý giả cho cái biệt danh Tổng Lú của ông Nguyễn Phú Trọng). Ông vẫn
căn cứ trên miếng ăn, cái áo, cái quần để mặc. Và nếu so sánh thời đại Cộng sản
Nguyễn Phú Trọng với Cộng sản Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng thì rõ ràng
thời đại Cộng sản Nguyễn Phú Trọng đã vượt quá xa những thời trước. Thời trước
lạc hậu, rúc rừng, toàn dân ăn bo bo, khoai độn, lãnh đạo ăn thịt, sơn
hào hải vị phải chui vào chỗ kín mà ăn, ở nhà sàn, ở nhà của “thực dân Pháp” để
lại thì thời của Trọng, công khai hưởng vinh hoa phú quí, ông Tổng như hoàng
đế, ông đứng đầu tỉnh như ông vua, cống nạp công khai, ăn ngon, mặc đẹp và ổ
chỗ cao sang, xa xỉ.
Thậm chí, thời của Trọng, người ta không
dừng ở ăn ngon mà ăn siêu ngon, mặc siêu đẹp, ở siêu sang. Ăn siêu ngon thì đã
thấy rồi, các quan ngồi ăn phải có các nữ giáo viên hầu rượu, và chuyện nữ giáo
viên hầu rượu chỉ là chuyện rất nhỏ, bằng cái đầu kim trong cả một bao kim thâm
cung bí sử chưa thòi ra mà thôi. Cỡ một thằng cấp tỉnh nhãi nhép còn dám công
khai kêu các em giáo viên đến hầu hạ, sờ soạng trong lúc uống rượu để “vui tí”
thì cỡ bộ trưởng như Phùng Xuân Nhạ hay cỡ Nguyễn Phú Trọng thì muốn gọi
ai đến hầu hạ mà không được.
Vì sao lại ra nông nỗi như đang thấy? Vì
đơn giản, cái chủ thuyết Ăn – Mặc - Ở vẫn là sợi chỉ đỏ tư tưởng của người Cộng
sản, là nguồn cảm hứng vô tận để người ta nỗ lực vào đảng và là mãnh đất màu mỡ
để các phe nhóm lợi ích hình thành, xâu xé từng miếng đất, từng mảnh rừng, từng
tấc mỏ khoáng sản, từng cụm dân cư lao động giá rẻ bèo, thậm chí từng cặp chân
dài để các quan trên hưởng lạc. Việt Nam chưa bao giờ thoát khỏi cái ăn, cái
mặc và cái ở. Hệ thống chính trị Việt Nam thay vì cố gắng nâng cao dân trí, mở
mang giáo dục và chấn chỉnh dân khí, an phục dân sinh để đảm bào quốc gia toàn
vẹn thì ở đây, giới chóp bu Cộng sản đã đánh tráo khái niệm dân sinh với lòng
tham và đua chen để hưởng lạc, sự hưởng lạc nhuộm đỏ bằng máu và nỗi nhục của
người giáo viên ngay dưới mái trường xã hội chủ nghĩa và nhấn chìm mọi thứ có
liên quan đến Dân Trí và Dân Khí. Chính vì vậy, Việt Nam ngày càng lún sâu vào
nợ nần và hưởng lạc.
Nợ công lên cao ngập đầu, tính đến hiện
tại, mỗi người dân đã gánh trên 40 triệu tiền nợ công, ngân sách trống rỗng, và
đáng sợ hơn là người dân vẫn hoàn toàn mơ hồ, không hiểu gì về nợ công mặc dù
hàng ngày, từng lít xăng, từng bó cải, từng cọng rau, từng cái quần, cái áo,
từng viên thuốc chữa bệnh đều gánh nợ công, phải đội giá lên gấp năm, gấp sáu lần
so với các nước khu vực. Một ví dụ đơn giản, xăng ở Mỹ giá chỉ bằng chưa đầy
50% giá xăng Việt Nam, xăng ở Singapore, Thái Lan, Nhật, Campuchia, giá chỉ
bằng xấp xỉ 60% giá xăng tại Việt Nam. Vì sao, vì một lít xăng Việt Nam gánh
thêm một đống nợ công vào đó. Người dân trả nợ công bằng cách mua hàng hóa và
trả thuế giá trị gia tăng mỗi ngày, gồm tất cả các khoản thu về của chính phủ.
Nói nôm na, nếu Việt Nam không có nợ công, người ta chỉ mua xăng với giá bằng
50% giá hiện tại. Mọi thứ hàng hóa khác cũng thế.
Và khi cả một hệ thống chính trị lặn ngụp
trong việc ăn mặc ở, đi từ ăn ngon sang ăn đẹp rồi ăn siêu đẹp, mặc và ở cũng
vậy… Và mối bận tâm ăn mặc ở chi phối cả một đất nước, dân tộc, người ta chưa
bao giờ thấy rằng miếng ăn, cái mặc và chỗ ở của mình đã đủ, thì e rằng, chuyện
nghĩ đến dân chủ, văn minh, công bằng hay độc lập dân tộc gì đó là chuyện còn
xa lắm, vô cùng xa!
Và điều này cũng lý giải tại sao Nguyễn
Phú Trọng có thể cười một cách vô tư để phát biểu một câu cực kỳ lú lẩn và thốn
rằng “có bao giờ đất nước được như hôm nay?”. Đương nhiên, lời phát biểu này
của Nguyễn Phú Trọng sẽ có hàng triệu thuộc cấp vỗ tay và thấy chí lý, nhất là
những kẻ như Phùng Xuân Nhạ, vừa được miếng ăn, vừa được vui tí, vừa được quyền
lực, no lưng ấm cật cho cả dòng tộc, có gì hơn nữa chứ?
Và rõ ràng, nếu nhìn từ góc độ đạo đức, mà
không nói đâu xa là ngay trong hệ đạo đức Khổng Mạnh chẳng hạn, thì đất nước
Việt Nam đang ở trạng thái vô luân hơn bao giờ hết. Sách xưa từng nói: “Quân Tử
ư phú quí bất năng dâm, bần tiện bất năng di, vũ uy bất năng khuất”. Nghĩa là
khi giàu có thì người quân tử không để mình rơi vào dâm đãng; Khi nghèo đói,
người quân tử không ngửa tay xin xỏ, khi gặp kẻ vũ lực, người quân tử không
khuất phục.
Tôi vốn không ưa gì Khống Mạnh, nhưng rõ ràng,
ngay cả việc xây đền thờ hàng ngàn tỉ, mở ra học Viện Khổng Tử gì đó cũng là
trò trí trá của kẻ vô luân không hơn không kém. Chưa giàu, dùng tiền của dân để
phú quí và tha hồ sờ mó các em, tổ chức tiệc tùng, hưởng lạc thú lăng loàng,
cũng không đến nỗi nghèo nhưng lãnh đạo Cộng sản cứ sang các nước phương Tây
thì mở miệng cầu cứu, xin xỏ viện trợ, quân đội cũng không đến nổi yếu hèn
nhưng chính sách cúi luồn, chịu nhục, thí tốt của nhà lãnh đạo cộng sản đã
nhanh chóng đẩy đất nước vào chỗ đớn hèn, nhược tiểu… Đó là đạo của kẻ tiểu
nhân.
Khi kẻ tiểu nhân nắm quyền lãnh đạo đất
nước, bu lu boa loa về tương lai đất nước thì e rằng, khó có thời đại nào vô
luân hơn thời đại Cộng sản xã hội chủ nghĩa này!