Ngô Nhân Dụng: "Mối lo của đảng Cộng Sản hiện nay là lo tình trạng tan rã từ bên trong bùng nổ.
Cho nên hiện tượng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” được chú ý nhất.
Ngay hôm khai mạc hội nghị, ông Nguyễn Phú Trọng cảnh cáo rằng mối nguy “tự chuyển biến,” “tự chuyển hóa” từ trong nội bộ của đảng “vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi, có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”"
Bà con trong nước đang bàn nhau về “Nghị quyết Trung Ương 4” mới họp đầu Tháng Mười, 2016, trong đó nêu ra tổng cộng 27 “biểu hiện suy thoái” trong đảng Cộng Sản. Các “biểu hiện suy thoái” này được chia làm ba loại, mỗi loại gồm đúng 9 hiện tượng. Nghị quyết này được phổ biến tới tất cả các chi bộ đảng trong nước để học tập. Nhưng dân chúng không ai thắc mắc gì về nội dung những “biểu hiện suy thoái” được liệt kê, vì nhìn qua ai cũng biết hết rồi, dân còn hỏi tại sao không kể thêm cho cao hơn con số 27 nữa. Người dân hiện giờ chỉ hỏi nhau: Tại sao “các bố” lại chọn số 9, nhân với số 3, để thành con số 27, mà 2 cộng 7 tất nhiên thành “chín nút!”
Nhân Dân ta chỉ bàn về hiện tượng số 9 bởi vì không ai quan tâm đến
những văn kiện và nghị quyết của đảng Cộng sản nữa. Các bố muốn nói gì thì nói,
tất cả chỉ là những chuyện tào lao, ai cũng biết thế rồi. Nhưng tại sao các bố
lại kiên quyết chọn con số 9, tin vào vận hên “chín nút” như vậy?
Mặc dù nhân dân
trong nước biết những nghị quyết của đảng chỉ toàn chuyện tào lao, nhưng khi
nhìn kỹ vào bảng liệt kê 27 “biểu hiện suy thoái” trong nội bộ đảng, chúng ta
cũng thấy nhiều điều lạ đáng chú ý.
Thí dụ, trong
mục thứ nhất về 9 biểu hiện suy thoái trong tư tưởng chính trị, điều đầu tiên
là mối “hoài nghi, thiếu tin tưởng vào chủ nghĩa Marx-Lenin;” điều thứ hai là,
“không kiên định con đường đi lên chủ nghĩa xã hội.” Thực ra đây phải coi là
một sự tiến bộ, kh thể gọi là suy thoái! Hiện nay loài người tiến bộ không còn
ai tin vào chủ nghĩa Marx-Lenin lỗi thời nữa. Từ năm 1980 ở Việt Nam đã có
người nói thẳng “chủ nghĩa Marx-Lenin là một thứ người dạy không muốn dạy và
người học không muốn học.” Còn “con đường đi lên chủ nghĩa xã hội” thì chính
ông Nguyễn Phú Trọng đã từng thú nhận không biết lên tới chủ nghĩa xã hội nghĩa
tức là leo lên cái gì! Cho nên, đáng lẽ ông Nguyễn Phú Trọng và đồng đảng phải
hoanh nghênh những đảng viên hết tin tưởng vào chủ nghĩa Marx-Lenin và vứt bỏ
con đường đi lên chủ nghĩa xã hội! Coi sự tình trạng tỉnh thức đó là suy thoái
chẳng khác nào xỉ vả trí suy xét thông minh của loài người!
Một điều đáng
chú ý khác, trong mục thứ hai, ghi 9 điểm “suy thoái về đạo đức, lối sống” của
các đảng viên, tội “tham ô, tham nhũng” được xếp hàng thứ 7, đứng sau những vi
phạm đạo đức cá nhân như “sống ích kỷ, thực dụng, cơ hội, vụ lợi;” hoặc “tranh
chức, tranh quyền;” “háo danh, phô trương, che dấu khuyết điểm,” vân vân.
Chính Nguyễn Phú
Trọng đã hốt hoảng lo lắng rằng tham nhũng là cái họa lớn nhất sẽ làm chế độ
sụp đổ. Vậy mà bản nghị quyết xếp hạng mối họa này gần chót, chỉ hơn những tội
như “chạy chức, chạy quyền, chạy bằng cấp,” và “đánh bạc, rượu chè bê tha, mê
tín dị đoan,…”
Nghĩa là ông
Trọng cứ hô hào chống tham nhũng, nhưng các ủy viên trung ương thì cứ coi đó là
một “suy thoái” hàng thấp, Đây chính là một điểm suy thoái đã được nêu lên hàng
thứ 6 trong mục đầu, “Nói không đi đôi với làm; hứa nhiều làm ít; nói một đằng,
làm một nẻo…”
Nhưng 9 điểm
trong mục thứ ba có lẽ là phần quan trọng nhất trong bản nghị quyết mới, ghi
những “Biểu hiện,” “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa,” “trong nội bộ.” Tất cả 9
điểm trong mục này nhằm củng cố uy quyền của Trung Ương Đảng! Thứ nhất là không
cho phép các đảng viên có ý kiến riêng. Những “suy thoái” được nêu ra là “Nói,
viết, làm trái quan điểm, chủ trương, đường lối của đảng;” hoặc “nói xấu, bôi
nhọ, hạ thấp uy tín, vai trò lãnh đạo của đảng.” Một cách cụ thể, đảng viên sẽ
lo bị tố cáo những tội như “Phủ nhận vai trò lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về
mọi mặt của đảng đối với” quân đội và công an, với báo chí, văn học – nghệ
thuật.” Đặc biệt, họ còn kết tội những ý kiến “Phủ nhận nền kinh tế thị trường
định hướng xã hội chủ nghĩa” mà chính các lãnh tụ đảng từng thú nhận không hiểu
khẩu hiệu đó nghĩa là gì.
Trong số 9 tội
thuộc loại “tự diễn biến, tự chuyển hóa” có những điều rõ ràng nhắm vào tình tự
phẫn uất của các đảng viên đối với chính sách đối ngoại của đảng. Điểm thứ 7
kết tội những người “Đưa thông tin sai lệch,… thông tin phiến diện, một chiều
về tình hình quốc tế, gây bất lợi trong quan hệ giữa Việt Nam với các nước.”
Các nước là nước nào? Hiện nay chỉ có nước Trung Hoa cộng sản gây nhiều bất mãn
nhất trong dư luận người dân và các đảng viên! Loan tin về những thuyền đánh cá
của người Việt bị tàu Trung Cộng tấn công cướp bóc có thể bị kết tội là “thông
tin sai lệch” hay không?
Để chặn đứng nỗi
băn khoăn về mối nhục lệ thuộc ngoại bang, điều thứ 9 trong mục này còn kết tội
những người “Có tư tưởng dân tộc hẹp hòi,… gây chia rẽ giữa các dân tộc!” Như
vậy các đảng viên Cộng Sản Việt Nam bây giờ có được phép đọc “Bình Ngô Đại Cáo”
của Nguyễn Trãi hay không? Đài BBC nhận xét về bản nghị quyết còn thấy rằng
những điều “thuộc tội phản quốc, lại chỉ đứng số 6!”
Mối lo của đảng
Cộng Sản hiện nay là lo tình trạng tan rã từ bên trong bùng nổ. Cho nên hiện
tượng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” được chú ý nhất. Ngay hôm khai mạc hội
nghị, ông Nguyễn Phú Trọng cảnh cáo rằng mối nguy “tự chuyển biến,” “tự chuyển
hóa” từ trong nội bộ của đảng “vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi, có mặt còn
diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”
Sau khi hội nghị
kết thúc, tạp chí tuyên giáo của đảng lại kêu gọi đảng viên chủ động đề phòng
và chống lại “tự diễn biến, tự chuyển hóa.” Báo chí trong nước phải đăng một
bài viết rất dài của ông Trương Minh Tuấn, bộ trưởng Thông Tin với đề tựa,
“Nguy cơ ‘tự diễn biến,’ ‘tự chuyển hóa’ trong báo chí…”
Tình trạng “tự
diễn biến, tự chuyển hóa” không thể nào ngăn cản được, vì các đảng viên cộng
sản không ngu dốt như các lãnh tụ mong muốn, mặc dù bên ngoài họ vẫn giả bộ
ngu. Nhiều đảng viên đã từ bỏ đảng một cách âm thầm, vì tự biết mình đã đi lầm
đường. Cũng có người công khai gửi thư xin ra khỏi đảng.
Chính ông Nguyễn
Phú Trọng là nguyên nhân khiến một người bỏ đảng. Câu chuyện điển hình của nhà
báo Trần Hoài Dương được nhà báo Tống Văn Công thuật lại trong hồi ký của ông,
do Người Việt xuất bản. Câu chuyện Trần Hoài Dương bỏ đảng xảy ra khi ông
Nguyễn Phú Trọng mới được đưa vào Bộ Chính Trị.
Trần Hoài Dương
đã gặp Nguyễn Phú Trọng từ năm 1967, khi anh là một cán bộ biên tập của tạp chí
Cộng Sản, cơ quan lý luận cao cấp của đảng. Lúc đó Trọng mới tốt nghiệp đại
học, được cho vào làm việc trong phòng tư liệu; rồi được Tổng biên tập Hồng
Chương cho làm dưới sự chỉ bảo của Trần Hoài Dương. Một thời gian sau, Trần
Hoài Dương muốn đổi công việc, đề nghị cho Trọng lên thay mình. Muốn được chấp
thuận, anh khen ngợi Trọng như thế này: “Cậu này không thông minh, kém sáng
kiến, nhưng được cái cần cù và cẩn thận, không bao giờ để sai sót bản in so với
bản chính.” Khi được chuyển giao công việc cho Nguyễn Phú Trọng, Trần Hoài
Dương đi làm chỗ khác, lâu ngày quên luôn cả con người “không thông minh, kém
sáng kiến” đó.
Tới năm 2001,
Trần Hoài Dương về Hà Nội dự liên hoan kỷ niệm 50 năm ngày thành lập tạp chí
Cộng Sản. Bỗng nhiên anh “được chứng kiến cảnh tiền hô hậu ủng đón tiếp Ủy Viên
Bộ Chính Trị, Bí Thư Thành Ủy Nguyễn Phú Trọng.” Khi Nguyễn Phú Trọng đến bàn
Trần Hoài Dương ngồi, ông reo lên vui mừng. Trần Hoài Dương miễn cưỡng đứng lên
bắt tay, nói “với giọng hiu hắt,” “Lẽ ra tao phải mừng cho mày, nhưng vì mối lo
cho đảng khiến tao ngồi im. Tao quá ngạc nhiên vì một người như mày lại có thể
trở thành ủy viên Bộ Chính Trị của đảng. Tao nói thật lòng mày đừng giận, tao
nghĩ có lẽ đảng này đã đến hồi mạt vận rồi! Tao phải ra khỏi đảng!”
Tống Văn Công kể
tiếp, “Và Trần Hoài Dương đã làm đúng như vậy, vừa về tới nhà ở Sài Gòn, anh
viết ngay lá đơn gửi chi bộ tuyên bố rời khỏi đảng.”
Theo Tống Văn
Công, “Trần Hoài Dương sống độc thân. Anh bị nhồi máu cơ tim đột tử ngày 6
tháng 5 năm 2011.” Cho nên anh không phải chứng kiến cảnh ông đàn em cũ đã leo
lên đến chiếc ghế tổng bí thư, nắm đầu cả cái đảng của anh! Anh may mắn, đã sớm
biết “tự diễn biến, tự chuyển hóa” nhiều năm trước khi những chữ này xuất hiện
trong ngôn ngữ Việt Nam! Nhờ thế, nững năm cuối cùng trên cõi đời, anh đã thảnh
thơi, “thoát nợ” chỉ nhờ chứng kiến cảnh cậu “không thông minh, kém sáng kiến”
mà vẫn cần cù và thận trọng từng bước leo lên hàng lãnh đạo đảng.
Bao nhiêu đảng
viên khác bây giờ cũng đang “tự diễn biến, tự chuyển hóa” chỉ vì chú đàn em cũ
đó đang tập hợp cả một đàn, một lũ, đều “không thông minh, kém sáng kiến” nhưng
lại rất nhiều tài luồn lách để leo thang! Cho nên Nguyễn Phú Trọng phải cảnh
cáo các nhà báo có lương tâm muốn theo gương Trần Hoài Dương, bằng lời kết tội
cấm “Nói, viết, làm trái quan điểm, chủ trương, đường lối của đảng;” hoặc đưa
thông tin sai lệch,… gây bất lợi trong quan hệ giữa Việt Nam với các nước.”
Nhưng Trần Hoài Dương không phải là đảng viên duy nhất có lương tâm và không
ngu dại! Hiện tượng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” sẽ lan rộng khi cả bè lũ lãnh
tụ vẫn tự cúi đầu, tự bịt mắt trong lúc thế giới đang thay đổi nhanh chóng mặt!
Nguồn: Theo Người Việt