PHẠM ĐÌNH TRỌNG
PHẦN HAI
NHỮNG BẤT THƯỜNG TRONG DỰ LUẬT ĐƠN VỊ HÀNH CHÍNH – KINH TẾ ĐẶC BIỆT VÀ
TRONG CÁCH ĐƯA DỰ LUẬT RA QUỐC HỘI
Luật Đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc,
bộ tam đặc này xin được viết gọn là Đặc khu kinh tế Đồn – Phong – Quốc, có quá
nhiều điều bất thường từ dự thảo luật, nội dung luật, tạo sức ép để ra được
luật. Tất cả những bất thường đó cho người dân hai cảm nhận.
Một là. Những cam kết giữa ông đảng trưởng Việt Cộng Nguyễn Văn Linh và ông
đảng trưởng Tàu Cộng Giang Trạch Dân ở Thành Đô năm 1990 vẫn đang còn giấu kín.
Nhưng dường như Luật Đặc khu kinh tế Đồn – Phong – Quốc chính là bước đi theo
lộ trình đã vạch ở Thành Đô năm 1990. Khi Luật Đặc khu kinh tế Đồn – Phong –
Quốc được hơn 90 % ông bà nghị là đảng viên cộng sản bấm nút thông qua thì ngày
nhà nước Việt Nam độc lập bị thực sự xóa sổ đã cận kề.
Hai là. Thế lực đen tối ở bên ngoài Việt Nam áp đặt Việt Nam phải làm bô
xit Tây Nguyên nay lại lù lù xuất hiện áp đặt Việt Nam phải làm đặc khu kinh tế
Đồn – Phong – Quốc. Sự áp đặt đó đang đè nặng xuống phòng họp Diên Hồng trong
tòa nhà Quốc hội ở Ba Đình.
. ÁP ĐẶT
Nền kinh tế Việt Nam không cần có đặc khu kinh tế Đồn – Phong – Quốc cũng
như nền kinh tế Việt Nam không cần khai thác bô xít Tây Nguyên. Con mắt, tầm
nhìn Việt Nam không chọn Đồn – Phong – Quốc làm đặc khu kinh tế. Nhưng một thế
lực từ bên ngoài đã nhòm ngó, thèm khát Tây Nguyên. Nay thế lực đó lại nhòm
ngó, thèm khát ba yếu huyệt Đồn – Phong – Quốc. Vì vậy mà đã có dự án khai thác
bô xít Tay Nguyên và nay lại có Đặc khu kinh tế Đồn – Phong – Quốc.
Trước tiếng nói của một công thần nhà nước cộng sản Việt Nam, đại tướng Võ
Nguyên Giáp, ba lần lên tiếng về nguy cơ của dự án bô xít Tây Nguyên, trước
những cơn sóng lừng phản đối dự án bô xít Tây Nguyên của đội ngũ trí thức và
đông đảo người dân, ông thành viên bộ chính trị đảng cộng sản và là Thủ tướng
nhà nước cộng sản Việt Nam lúc đó là Nguyễn Tấn Dũng chỉ đáp gọn lỏn: Dự án bô
xít Tây Nguyên là chủ trương lớn của đảng. Chủ trương lớn của đảng vì trước đó
người đứng đầu đảng Việt Cộng, Nông Đức Mạnh đã cam kết với người đứng đầu đảng
Tàu Cộng Hồ Cảm Đào về việc cùng với Tàu Cộng khai thác bô xít Tây Nguyên của
Việt Nam. Một ông đảng trưởng không có quyền hành pháp, tự tiện quyết định công
việc nhà nước, công việc hành pháp, áp đặt cho cả bộ máy nhà nước phải thực
hiện.
Đảng áp đặt thì dân phải gánh chịu và nước phải lãnh đủ. Áp đặt về kinh tế,
đảng cộng sản Việt Nam đã mang lại cho dân tộc Việt Nam những thảm họa lớn như
Đảng Việt Cộng nghe Tàu Cộng xui khôn xui dại áp đặt cải cách ruộng đất thì
hàng trăm ngàn nông dân làm ăn giỏi có cuộc sống sung túc phải trở thành địa
chủ, bị xử bắn và người bị đảng bắn chết thê thảm đầu tiên, bắn chết ở ngay bản
doanh kháng chiến của cơ quan đầu não cộng sản Việt Bắc là người đàn bà ân nhân
của đảng, bà Nguyễn Thị Năm. Cải cách ruộng đất không chỉ giết hàng trăm ngàn
nông dân làm ăn giỏi, những người sáng tạo nên nền văn minh lúa nước Việt Nam
mà còn phá nát nền văn hóa làng xã Việt Nam.
Đảng áp đặt cải tạo tư bản, tư doanh thì nền công nghiệp hiện đại mang khát
vọng dân tộc Việt Nam đang lớn mạnh liền bị quốc hữu hóa. Giao vào tay những
người chỉ có lòng hận thù giai cấp, chỉ biết có bạo lực cách mạng, nền công
nghiệp hiện đại nhanh chóng tan nát.
Chủ trương lớn của đảng đã áp đặt thì hàng trăm ngàn tỉ tiền thuế của dân
phải ném vào dự án bô xít, thì cánh cửa khẩu nhập cảnh, cánh cửa an ninh quốc
gia phải mở rộng đón hàng chục ngàn lao động cơ bắp từ Tàu Cộng tràn vào Tây
Nguyên. Màu xanh bất tận Tây Nguyên bị hủy diệt. Nền văn hóa rừng đặc sắc Tây
Nguyên bị đánh bật gốc rễ. Mỗi năm dự án khai thác bô xít Tây Nguyên thua lỗ
hàng ngàn tỉ đồng. Cả chục năm nay từ khi khai thác bô xít Tây Nguyên nền kinh
tế Việt Nam bị chảy máu xối xả.
Kín đáo hơn, sâu xa hơn, mềm mại, uyển chuyển hơn nhưng sự áp đặt vẫn lồ lộ
ra trong việc đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đang gấp gáp triển khai ba đặc
khu kinh tế Đồn – Phong – Quốc. Ngày 21.5.2018 Quốc hội mới nhóm họp để xem xét
dự luật Đặc khu kinh tế Đồn – Phong – Quốc nhưng từ hơn tháng trước, ngày
16.4.2018 bà chủ tịch Quốc hội Thị Kim Ngân đã quán triệt, nhắc nhở và cả chỉ
thị cho thành viên ủy ban Thường vụ Quốc hội trong cuộc họp chuẩn bị cho kì họp
Quốc hội tháng sau: Bộ Chính trị đã kết luận rồi, dự thảo luật không trái Hiến
pháp, phải bàn để ra luật chứ không thể không ra luật.
Bộ chính trị đã kết luận rồi chỉ là cách nói mềm mại, uyển chuyển của một
sự thật: Bộ chính trị đã quyết định rồi. Nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ che giấu
sự thật thì những người cộng sản Việt Nam là kiệt xuất. Như thành phố Sài Gòn
đã chi hàng ngàn tỉ tiền ngân sách vào việc chống ngập lụt nhưng chỉ một trận
mưa nhỏ những điểm ngập lại xuất hiện khắp thành phố, những người đã làm tiêu
tan hàng ngàn tỉ tiền thuế của dân liền gọi tên sự ngập lụt đó chỉ là những
điểm tụ nước. Thực chất Luật Đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc
Vân Phong, Phú Quốc nhằm hướng tới Tàu Cộng, nhằm mở cửa đón Tàu Cộng. Nhưng để
giấu kín ý đồ đó, trong luật, tên Trung Quốc đã được thay bằng “nước chung
đường biên giới với Quảng Ninh”. Tài đến thế là cùng!
Bộ chính trị đã quyết định rồi và ủy viên Bộ chính trị, Chủ tịch Quốc hội
phải nhắc nhở, chỉ thị cho thành viên ủy ban thường vụ Quốc hội đều là đảng
viên phải chấp hành. Bộ chính trị đã quyết định rồi và trưởng đoàn đại biểu
Quốc hội các tỉnh phải quán triệt, đòi hỏi đảng viên trong đoàn “phải bàn để ra
luật chứ không thể không ra luật” Ai cũng biết hơn 90% các ông nghị, bà nghị là
đảng viên cộng sản thì cái kết luận, cái quyết định của Bộ chính trị đảng cộng
sản cũng sẽ là cái quyết định của Quốc hội cộng sản mà thôi. Đây là điều người
dân đang vô cùng lo lắng và phẫn nộ
Áp đặt ở nghị trường. Áp đặt trong đội ngũ quan chức nhà nước. Áp đặt cả
với dư luận, với người dân. Dự luật hình thức là đặc khu kinh tế nhưng thực
chất là văn bản pháp lí hợp thức hóa việc rước giặc vào nhà đang làm hầu hết
người dân Việt Nam thắt tim lo lắng và bừng bừng phẫn nộ thì nhà nước cộng sản
liền đưa một đoàn nhà báo công cụ của đảng sang chiêm ngưỡng sự phồn vinh hào
nhoáng của đặc khu kinh tế Thẩm Quyến bên Tàu rồi mang sự phồn vinh hào nhoáng
Thẩm Quyến về ru ngủ sự phẫn nộ của người dân Việt Nam.
. ĐẶC KHU KINH TẾ HAY ĐẶC KHU QUÂN SỰ
Với Việt Nam, đặc khu kinh tế là sản phẩm của thế kỉ 20. Sắp hết thập kỉ
thứ hai của thế kỉ 21 mới tính đến làm đặc khu kinh tế là đã quá lỗi thời, lạc
lõng với thời đại. Dự luật đặc khu hành chính – kinh tế Đồn – Phong – Quốc với
hai nội dung cho thuê đất 99 năm và những pháp nhân trong đặc khu được mời tòa
án nước ngoài phân xử tranh chấp lại càng lạc lõng và vô cùng nguy hại.
Cho thuê đất 99 năm thực chất là gán đất, nhượng đất, là sản phẩm của hai
thời lịch sử:
Thời thực dân cũ ở thế kỉ 19, nước thua trận phải nhượng đất 99 năm cho
nước thắng trận. Như Trung Hoa Mãn Thanh phải nhượng đất Hương Cảng 99 năm cho
nước Anh.
Thời thực dân tiền ở đầu thế kỉ 21. Với sự trỗi dậy của chủng tộc Đại Hán
luôn có khát vọng đất đai lãnh thổ cũng là thời trỗi dậy của một thứ chủ nghĩa
thực dân mới là chủ nghĩa thực dân tiền. Cải cách kinh tế đã nâng Tàu Công lên
thành một cường quốc kinh tế. Cường quốc kinh tế Tàu Cộng với đồng tiền rủng
rỉnh liền làm sống lại chủ nghĩa thực dân, đi xâm lược, chiếm đất, vơ vét tài
nguyên, nô dịch các dân tộc nhỏ yếu và Tàu Cộng đã sáng tạo ra loại hình thực
dân mới, thực dân tiền. Vung tiền cho các nước nghèo khó và các nước độc tài,
tham nhũng vay. Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống. Tiền vào nước độc tài,
tham nhũng như nước chảy vào cái thùng không đáy. Tiền vay cho nền kinh tế
nhưng phần lớn chảy vào túi quan tham thì lấy đâu ra tiền trả nợ! Không có tiền
trả nợ, con nợ phải nhượng đất 99 năm cho chủ nợ Tàu Cộng. Sri Lanka đã phải
nhượng cảng Hambantota 99 năm cho Tàu Cộng. Campuchia cũng đã gán cảng
Congpongsom 99 năm cho Tàu Cộng . .
.
Đặc khu kinh tế đã là quá khứ. Vì sao lúc này chóp bu cộng sản Việt Nam lại
gấp gáp, máu me làm đặc khu kinh tế? Cho thuê đất 99 năm thực chất là nhượng
đất. Nước con nợ phải mang đất gán nợ cho nước chủ nợ. Vì sao lúc này nhà nước
cộng sản Việt Nam lại phải hấp tấp, lấm lét và trí trá, lừa dối dân mang ba
mảnh đất vàng ở ba vị trí chiến lược hiểm yếu ra gán nhượng? Đặt ra hai câu hỏi
này sẽ tìm thấy ngay câu trả lời là ở Tàu Cộng.
Đây là lúc kinh tế Việt Nam cùng quẫn nhất, khốn đốn nhất, hậu quả để lại
sau hai nhiệm kì của ông Thủ tướng dốt nát, tham nhũng và tàn bạo Nguyễn Tấn
Dũng. Cả một Chính phủ hối hả tham nhũng với những Nguyễn Tấn Dũng, Vũ Huy
Hoàng, Nguyễn Bắc Son, Phùng Quang Thanh, Đinh La Thăng, Võ Kim Cự, Nguyễn Bá
Thanh, Văn Hữu Chiến . . . Loại
quan chức chưa mon men được tới cấp Chính phủ như Phạm Thanh Bình, Dương Chí Dũng,
Trịnh Xuân Thanh. . . mỗi tên cũng nuốt hàng ngàn tỉ đồng thì ở
cấp Chính phủ, số tiền tham nhũng còn khủng khiếp đến thế nào. Nền kinh tế đất
nước bị phá tanh bành, ngân khố trống rỗng, công nợ ngập đầu. Lộn túi dân ra
vét tiền bằng đủ các sắc thuế, sắc phí tàn ác hơn cả thời thuộc Pháp. Mang cả
các doanh nghiệp nhà nước làm ăn có lãi Sabeco, nhựa Bình Minh . . . ra bán tống bán tháo cũng không cứu vãn
được ngân sách trống rỗng. Rồi lại dồn dập đến kì hạn phải trả những khoản nợ
vay nước ngoài và Tàu Cộng là một chủ nợ lớn.
Cùng với kinh tế suy sụp là lòng dân li tán. Nhà nước độc tài và tham nhũng
ngày càng đi ngược lợi ích của nhân dân và đất nước, ngày càng thù địch, đàn áp
dân tàn bạo. Đàn áp đổ máu dân Hà Nội, Sài Gòn biểu tình phản đối sự có mặt của
Tập Cận Bình ở Việt Nam. Đàn áp dân Nghệ An, Hà Tĩnh trong thảm họa Formosa.
Lòng dân không chỉ li tán mà nỗi bất bình ngày càng ngùn ngụt bốc cao. Đây
chính là lúc nhà nước cộng sản Việt Nam suy yếu nhất, run rảy nhất. Càng run
rảy trước dân càng phải lấp liếm sự run rảy bằng bạo liệt đàn áp. Đây là lúc
nhà nước cộng sản Việt Nam xa dân nhất, chới với nhất.
Trong cảnh kiệt quệ, khốn cùng, nền kinh tế Việt Nam khấp khởi trông chờ
vào Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương TPP và Hiệp định Hợp tác thương mại
với Liên minh châu Âu EVFTA. Nhưng Trời không dung độc tài và tham nhũng. Không
những Mỹ rút ra khỏi TPP làm cho TPP không còn giá trị mà những công ty Mỹ đầu
tư ra nước ngoài cũng đang tính nước rút về Mỹ. Hiệp định Đối tác toàn diện và
tiến bộ xuyên Thái Bình Dương CPTPP thay thế TPP thì chưa ngã ngũ. Sau vụ kéo
cả một đám tướng tá an ninh nhà nước cộng sản Việt Nam lén lút sang nước Đức,
đạp lên luật pháp nước Đức, đột nhập vào Berlin bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, quan
hệ giữa nhà nước cộng sản Việt Nam với cả Liên minh châu Âu trở nên tồi tệ chưa
từng có thì EVFTA còn treo lơ lửng vô thời hạn.
Để cứu vãn tình thế, ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng vội hấp tấp đến Pháp.
Pháp cùng với Đức là hai nước trung tâm, rường cột của Liên minh châu Âu và Pháp
cũng là nước có quan hệ thân tình, mật thiết với nước Đức. Dù phải mở cửa Điện
Élysée tiếp ông đảng trưởng độc tài nhưng đất nước đã làm cuộc cách mạng tư sản
dân quyền từ thế kỉ 18 phá nhà ngục Bastille của độc tài phong kiến không thể
chấp nhận độc tài và ông chủ trẻ của đất nước Tự do – Bình Đẳng – Bác ái đã
tiếp ông đảng trưởng cộng sản quá lạnh nhạt, hờ hững như tiếp kẻ độc tài từ thế
kỉ 18 lạc loài giữa ánh sáng văn minh. Ông đảng trưởng độc tài càng nhận rõ sự
lạc lõng, cô đơn của nhà nước cộng sản Việt Nam và nhận ra những cái phao cứu
sinh của nền kinh tế Việt Nam đều đã không còn. Việt Nam không những suy yếu mà
còn đơn độc giữa thế giới loài người hơn bao giờ hết.
Trong khi đó Tàu Cộng đã quân sự hóa xong các đảo cướp được của Việt Nam ở
Hoàng Sa, Trường Sa. Trên những sân bay hiện đại và những trận địa dã chiến
giữa biển Đông, những máy bay ném bom hạng nặng đã vào vị trí xuất phát, những
dàn tên lửa đã lên bệ phóng hướng về phía Tây, nơi có dải bờ biển hình chữ S.
Run rảy trước nhân dân trong nước. Cô lập lẻ loi trong thế giới loài người
văn minh. Những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy có
mỗi thân hình lừng lững như hộ pháp và bộ mặt cuộn lên từng múi thịt của Tập
Cận Bình. Thôi đành nhắm mắt thực hiện những cam kết cay đắng ở Thành Đô năm
1990, làm theo những gì con người hộ pháp kia cần. Bộ mặt nậc lên từng múi thịt
đang hau háu thèm khát nhìn vào Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc thì phải gấp
gáp làm luật biến ba nơi đó thành ba đặc khu kinh tế che mắt dân và lặng lẽ đón
những kẻ ngàn đời thèm khát đất đai lãnh thổ vào mảnh đất Vân Đồn còn in dấu
chân, in chiến công đánh đuổi giặc Nguyên của Đức Ông Trần Quốc Tảng đời nhà
Trần.
Con đường tất yếu của kẻ đặt lợi ích vương triều thối nát của một dòng họ
lên trên lợi ích trăm họ cũng là con đường tất yếu của những kẻ đặt lợi ích của
một đảng độc tài lên trên lợi ích của dân tộc, của đất nước. Con đường bán
nước.
Cuối thế kỉ 20, núp dưới danh nghĩa khai thác bô xít Tây Nguyên, Tàu Cộng
đã đưa hàng sư đoàn lên điểm cao Tây Nguyên, lập những làng Tầu trên nền đất
văn hóa Tây Nguyên.
Đầu thế kỉ 21, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Võ Kim Cự đã dâng yếu
huyệt Vũng Áng, Hà Tĩnh cho Hưng Nghiệp Formosa, danh nghĩa là Tàu Đài Loan
nhưng thực chất là Tàu Bắc Kinh. Vũng Áng đã trở thành đất của Tàu Cộng trong
70 năm. Người Việt Nam dù là quan chức quản lí đất đai cấp bộ cũng không được
bén mảng đến. Sau bức tường cao quây kín Vũng Áng, lao động Tàu đang xây dựng
cảng nước sâu Sơn Dương cho tầu ngầm có thể neo đậu, biến cảng nước sâu Sơn
Dương thành một đầu cầu cho quân từ biển đổ bộ vào đất liền, cắt đôi đất nước
Việt Nam ở nơi hẹp nhất. Cảng nước sâu Sơn Dương cùng với căn cứ hải quân Du
Lâm trên đảo Hải Nam của Tàu Cộng tạo thành cánh cửa thép khép kín vịnh Bắc Bộ,
cắt đôi biển Việt Nam.
Năm thứ 18 của thế kỉ 21, ba đặc khu kinh tế Đồn – Phong – Quốc ra đời.
Không có CPTPP, không có EVFTA thì chỉ có những dòng người từ Tàu Cộng tràn vào
với danh nghĩa nhà đầu tư.
Ba đặc khu kinh tế Đồn – Phong – Quốc mở ra đón dòng người từ đại lục Trung
Hoa tràn đến. Dải đất Việt Nam sẽ nằm gọn trong bàn tay với năm ngón tay thép,
năm gọng kìm lửa: Bô xít Tây Nguyên ở phía Tây. Đặc khu Vân Đồn, Quảng Ninh ở
phía Bắc. Căn cứ Vũng Áng Formosa Hà Tĩnh và Đặc khu Bắc Vân Phong, Khánh Hòa ở
miền Trung. Đặc khu Phú Quốc, Kiên Giang ở phía Nam. Những đặc khu danh nghĩa
là kinh tế sẽ hiện nguyên hình thực chất là những đặc khu quân sự.