Vào ngày 20-07-2014, Thiếu Tướng Quân Đội Nhân Dân Lê Duy M ật, người chỉ huy mặt
trận Hà Giang trong cuộc chiến biên giới chống Trung Qu ốc xâm lược trong những
năm 1979 - 1984, đã gởi lãnh đạo đảng CSVN bức thư đòi công bố các dữ kiện lịch
sử liên quan đến quan hệ Việt-Trung.
Cộng Hòa Xã Hội
Chủ Nghĩa Việt Nam
Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc
Hà Nội ngày 20 tháng 07 năm 2014
Kính gửi: Đ/C Tổng Bí thư BCHTW Đảng
Các đ/c Uỷ viên Bộ Chính Trị
Các đ/c Uỷ viên Ban Bí thư TW Đảng
Các đ/c ủy viên Trung ương Đảng khóa XI.
Các đ/c Uỷ viên Bộ Chính Trị
Các đ/c Uỷ viên Ban Bí thư TW Đảng
Các đ/c ủy viên Trung ương Đảng khóa XI.
Tôi là: Lê
Duy M ật – Thiếu tướng – Nguyên Phó Tư lệnh – Tham mưu trưởng
Quân khu 2 và Tư lệnh Mặt trận 1979-1984 (Hà Giang) thay mặt một số đảng viên
xin được nêu thắc mắc và kiến nghị như sau:
Cuộc chiến tranh biên giới 1979 – 1984 cũng là một
trong những cuộc chiến đẫm máu vô cùng đau thương trong lịch sử nước ta. Đây là
cuộc chiến tương tự các cuộc chiến Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa, nhưng tại sao
đã qua 30 năm mà cuộc chiến này vẫn không được tổng kết, đúc rút kinh nghiệm phục
vụ cho mục tiêu bảo vệ Tổ quốc cấp thiết trước mắt, Việc tổng kết này vô cùng
cần thiết và sẽ rất hữu ích khi mà đối tượng chiến đấu vẫn là một, khi mà quân
xâm lựợc đang cận kề chứ không xa xôi như trong các cuộc chiến chống Pháp,
chống Mỹ. Bên cạnh đó các chính sách đối với gia đình liệt sĩ và những người
chống xâm lược năm 1979 – 1984, chúng tôi đã nhiều lần đề nghị nhưng vẫn không
được giải quyết, mà chỉ có những lời hứa hẹn xuông.
Phải chăng có một nguyên nhân mà chúng tôi săp nêu lên
sau đây.
Chúng ta đều biết mọi tiêu cực trong xã hội hiện nay
từ Trung Qu ốc
gây ra, khiến cho nước ta sản xuất lẹt đẹt, lạc hậu, đã thế, họ lại còn có
những lời sỉ nhục đôi với cả dân tộc ta: “Việt Nam là con hoang, loại vô liêm sỉ,
phải cho thêm vài bài học”.
Vậy mà, lãnh đạo ta không hề có một phản ứng nào!
Rồi khi bọn xấu trà trộn trong đám biểu tình được xúi
giục phá phách gần 1000 nhà máy của Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore, Trung Qu ốc, thì công an lúc đó
làm ngơ, sau đó mới xuất hiện, chỉ xử lý qua loa và xin lỗi xin đền bù thiệt
hại cho họ. Trong khi đó Tung Quốc đâm phá gần 30 tàu, thuyền của chúng ta thì
không quyết liệt đòi bồi thường, mà chỉ “nhẹ nhàng” lên án.
Khi có hiện tượng bất thường nho nhỏ về dân sự thì lập
tức nửa đêm đại sứ của Việt Nam ở Bắc Kinh bị gọi đến để nhận thư phản kháng,
còn khi Trung Qu ốc
gây hại cho ta thì chỉ có cán bộ Bộ Ngoại giao Việt Nam đến gặp cơ quan Lãnh sự
Trung Qu ốc tại
Hà Nội để giao công hàm phản kháng.
Lạ lùng nhất là tỉnh ủy Quảng Đông mà lại ngang nhiên
gửi công văn cho Bộ Ngoại giao Việt Nam yêu cầu phải thực hiện 16 việc
phải làm. Một thái đọ trịch thượng,coi thường nước ta rất vô lễ mà ta vẫn chịu
đựng.
Ngạc nhiên hơn là Nhà nước đàn áp những người biểu
tình chống xâm lược ở trong nước mà chỉ khuyến khích biểu tình ở nước ngoài.
Chẳng lẽ một dân tộc Việt Nam anh hùng đã ba lần chiến
thắng Nguyên Mông, đã có Điện Biên phủ lừng lẫy năm châu chấn động địa cầu mà
nay lại hèn kém như vậy sao! Chúng tôi cho rằng nguyên nhân sâu xa là ở Thỏa
hiệp Thành Đô ngày 4/9/1990 của một số vị lãnh đạo. Chúng tôi chưa rõ
thực hư thế nào mà chỉ biết sau này những hiện tượng tiêu cực xảy ra đã thể
hiện nội dung của bản Thỏa hiệp đó. Xin trích một đoạn Thỏa hiệp Thành
Đô: “Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản, Đảng Cộng
sản và Nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Qu ốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai
nước. Phía Việt Nam sẽ cố gắng hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị vốn lâu đời
vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ
Tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ
mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung
ương tại Bắc Kinh, như Trung Qu ốc
đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây….
Phía Trung
Qu ốc đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt
Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước
tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Qu ốc.”. (Hết
trích) (1).
Vì vậy, chúng tôi yêu cầu trong hội nghị TW này Bộ
chính trị, Ban Bí thư cần công bố các văn bản của Thỏa hiệp Thành Đô, để chứng
minh thực hư thế nào. Nếu Thỏa hiệp Thành Đô là đúng như vậy thì rõ ràng
là một bản thỏa hiệp rất nguy hiểm cho đất nước như là phản bội Tổ
Quốc. Vì vậy, chúng tôi đề nghị Hội nghị TW xem xét và ra tuyên bố
phản bác bản thỏa hiệp đó, chấn chỉnh lại tổ chức, kỷ luật những người đã ký và
những người thực hiện sau này. Có như vậy Đảng ta mới thực sự là một Đảng chân
chính, dám nhận khuyết điểm, dám công khai khuyết điểm như Bác Hồ đã nói: “Một
Đảng mà không dám nhận khuyết điểm, công khai khuyết điểm là một Đảng hỏng”.
Theo điều lệ Đảng (điều 3 khoản 3), Đảng là của nhân
dân lao động, Đảng của toàn thể đảng viên vì vậy chúng tôi có quyền yêu cầu
phải công khai các hoạt động của những người lãnh đạo để dân biết, dân bàn, dân
làm, dân kiểm tra như trong các Nghị quyết TW đã đề ra.
Trên đây là những kiến nghị tâm huyết và bức xúc của
đảng viên. Tôi mong rằng: Bộ chính trị, Ban bí thư nên tôn trọng ý kiến của các
đảng viên cơ sở và thực hiện các việc nói trên.Tóm lại là:
1- Tổng kết cuộc chiến tranh chống quân xâm lược năm
1979, thực hiện chính sách qui tập mồ mả ghi công các anh hùng liệt sĩ trong
cuộc chiến tranh chống quân xâm lược cũng như bao cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ
Quốc trước đây của dân tộc ta, tổ chức kỷ niệm trọng thể hàng năm.
2- Công khai bản Thỏa hiệp Thành Đô tháng 9/1990 để
toàn dân, toàn Đảng biết được thực hư và ra tuyên bố để giải thích các hiện
tượng tiêu cực. Thỏa hiệp Thành Đô là thứ ung nhọt đang di căn khắp cơ thể đất
nước ta.
Nguy cơ mất nước đang là sự thật, mong các đồng chí có
lương tâm, vì sự nghiệp của tổ quốc mà thực hiện cho được. Nếu ở Hội nghị Trung ương X này không ra được
bản tuyên bố thì yêu cầu đưa vào chương trình Đại hội Đảng bất thường hoặc Đại
hội 12.
Chúng tôi chờ
mong hồi đáp của các đồng chí.
Kính
Thiếu tướng Lê Duy M ật
(1)Theo tin của
Tân hoa xã Trung Qu ốc
và báo Hoàn cầu Trung Qu ốc