Nguyễn Minh Nhị (nguyên Chủ tịch UBND tỉnh An Giang)
Bốn mươi năm thống nhất đất nước, 30 năm đổi mới cơ chế quản lý, mà chúng ta đi không qua khỏi cánh đồng là do tư duy và nền quản trị quốc gia có những vấn đề chưa tương thích?
Lời tựa bài này là niềm tự hào và cũng là nỗi buồn nặng trĩu tâm tư của người viết vì đã có đủ thời gian nếm trải. Tự hào là vì ông cha ta khôn ngoan mở mang bờ cõi về phương Nam, để lại cho con cháu làm chủ cánh đồng lúa nước rộng lớn và tốt thuộc hàng đầu Đông Nam Á. Còn nỗi buồn hay nói đúng ra là lời tự thán là ta đi 40 năm mà chưa thoát ra khỏi "cánh đồng nông nghiệp" và vẫn là nước nghèo, đang phát triển!
Tư duy tầm thế kỷ
19-20
Cách đây ít lâu, tôi
đọc báo Tuổi Trẻ, Lao Động, Người Lao động...thấy đăng phát biểu của Chủ tịch
QH Nguyễn Sinh Hùng, Bộ trưởng Bùi Quang Vinh, Chủ tịch Hội đồng Dân tộc Ksor
Phước, Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật Phan Trung Lý...về tình hình kinh tế đất nước
nói chung, nông nghiệp nói riêng thấy gần đúng với… sự thật. Gần đúng vì
theo tôi, là một người gần như suốt cuộc đời “bám” sản xuất nông nghiệp, đời
sống nông dân, tôi thấy bức tranh nông nghiệp nông thôn còn không ít gam
xám.
Như Chủ nhiệm Ủy ban
An ninh quốc phòng Nguyễn Kim Khoa nói "Chúng ta cứ vẽ bức tranh đẹp quá
mà thực ra QH hay nhà nước đều cần bức tranh tả chân". “Muốn đánh giá đúng
tình hình phải xuống nông thôn xem đồng bào sống thế nào" - như ông vừa
mới đi xuống 17 tỉnh, ba quân khu mới trở về.
Việc Đoàn thanh niên
cách đây ít lâu đi bán "giải cứu" dưa hấu, hành tím cho dân là câu
chuyện thật rất nhân văn nhưng cũng đượm u buồn. Bộ trưởng Kế hoạch & Đầu
tư nói: "Các nước tái cơ cấu cao, còn ta thì chậm, cho nên 06 tháng cuối
năm 2.015 gặp nhiều thách thức, khó duy trì mức 6,5% nếu không có giải
pháp đột phá". Vậy mà hàng ngày đọc báo nghe đài, thấy hội nghị nào từ các
Bộ xuống tỉnh, huyện, xã cũng nói "tái cơ cấu" rất hay, bây giờ vậy
là sao? Chính phủ và các Bộ đang "bàn chuyện giải cứu nông sản" thì
giải cứu sao đây?
Bởi đây là vấn đề tích
tụ dài lâu từ cơ chế quản lý chứ không phải do một cá nhân nào, cho dù là những
người đứng đầu của hệ thống chính trị đất nước tài ba lỗi lạc đi nữa.
10 năm (1975-1985) ta
phải "dò đường", đi trên ruộng nhà mà đói là do chúng ta luẩn quẩn
chưa thoát ra khỏi tư duy bao cấp. 30 năm đổi mới, cả nước đi trên hai chân mà
ta tự hào là "tam nông", nghĩa là nông dân làm nông nghiệp và xây dựng
nông thôn. Đây là đường lối xuyên suốt qua tất cả các kỳ đại hội và trong các
báo cáo về kinh tế xã hội bao giờ cũng bắt đầu từ "sản xuất nông
nghiệp".
Từng thời kỳ, nhất là
những kế hoạch 05 năm sau đổi mới, chọn nông nghiệp làm đột phá vì nông nghiệp
luôn luôn là nền tảng kinh tế. Nhưng điều đáng nói, nó hình thành cái nếp tư
duy bất biến "nông nghiệp" theo truyền thống “trọng nông”. Giai cấp
thì coi trọng cố nông- bần nông, kinh tế thì hạn điền và hộ sản xuất, văn hóa
thì làng xã, hành chính là hộ khẩu, nhân tài - cán bộ là huyết thống... Nghĩa
là tư duy và cách làm vẫn ở tầm thế kỷ 19 - 20.
Nghị quyết Đại hội
Đảng lần thứ XI là "đến năm 2020 nước ta phải trở thành nước có thu nhập
trung bình và cơ bản trở thành một nước công nghiệp hóa theo hướng hiện
đại". Chỉ còn 05 năm nữa thôi, nhưng hiện nay ta chỉ mới đạt 2.000 USD/
người, trong khi những nước đạt 5.000 USD/ người, các nhà kinh tế vẫn cho là
chưa thoát cái "bẫy thu nhập trung bình".
Công nghiệp ô-tô, ta
đã bỏ qua chiếc La Dalat những năm trước 1975 và chiếc Mê-Công những năm 1990
đã tự sản xuất để đi làm thợ lắp ráp cho Toyota, Hyundai... Ngay như công tác
xóa đói giảm nghèo sau 30 năm thừa gạo, dư cá mà vẫn còn chương trình "xóa
đói giảm nghèo" và tỷ lệ trẻ em suy dinh dưỡng vẫn còn cao. Nhất là ở ngay
vựa lúa- cá Đồng bằng Cửu Long mà chỉ sánh bằng với Tây Nguyên.
Và năm nào cũng vậy,
kể cả 2014 vừa rồi tuy không có thiên tai lớn như các năm trước nhà nước vẫn
phải cứu đói cả vạn tấn gạo cho các tỉnh miền ngoài. Ông Ksor Phước còn chỉ
cách thống kê: "Các đồng chí thử lấy lượng gạo Thủ tướng quyết định cứu
đói hàng năm chia ra xem bao nhiêu hộ đang trong tình trạng phải chờ cứu".
ĐBSCL là vựa lúa của cả nước. Ảnh: SGGP |
Dân là gốc
Cái gì cũng có giới
hạn: Ở lâu trong tối dễ mờ mắt, trong ánh sáng chói lâu cũng dễ bị lòa mắt. Từ
thiếu đói vụt cái VN ta xuất khẩu gạo, rồi cá tra, cà phê, cao su, hồ tiêu, hạt
điều... đều vào loại tốp đầu thế giới. Việc đầu tư xây dựng điện đường trường
trạm, nhà ở mái ngói mái bằng, xe máy, ô tô... cho đến đầu những năm 2.000 đem
lại sự đổi đời thấy rõ. Chúng ta có quyền tự hào về sự đổi thay diện mạo cuộc
sống đó.
Tự hào là chính đáng,
nhưng tự hào mà quên mất những khiếm khuyết của cơ chế quản lý, cùng những bất
cập, non kém của ngành nông nghiệp nên mới dẫn đến không ít hệ lụy. Ông Lý
Quang Diệu ngay ngày đầu lập quốc đã thấy viễn cảnh không xa Hồng Công sẽ về
Trung Quốc nên âm thầm xây dựng Singapore thay vị trí ấy của Hồng Công.
Ông thành công, nhưng
ông cũng thấy trước vai trò trung chuyển các dịch vụ tài chính, hàng hải của
Singapore sắp giảm, ông chuyển qua thu hút giáo dục, y tế... Những chuyến đi
sau khi thôi chức Thủ tướng, cho đến trước khi qua đời không lâu ông vẫn còn
làm việc này cho đảo quốc. Đó là tấm gương có tầm nhìn xa và không thỏa mãn
thành quả.
Muốn tái cơ cấu kinh
tế, trước hết phải tái cấu trúc mô hình hệ thống quản trị trên tinh thần dân
chủ, lấy “dân là gốc"
Nguyên phó Thủ tướng
Vũ Khoan có lần đã nói, đại ý: "Suy thoái kinh tế thế giới thì đâu cũng bị
ảnh hưởng, nhưng tại sao Lào và Campuchia không khó khăn như ta".
Bốn mươi năm thống
nhất đất nước, 30 năm đổi mới cơ chế quản lý, mà chúng ta đi không qua khỏi
cánh đồng là do tư duy và nền quản trị quốc gia có những vấn đề chưa tương
thích?
Còn nguyên nhân kinh
tế trực tiếp là do con đường huyết mạch xuyên Việt (QL 1A) chưa xong và cảng
cho cánh đồng "vựa lúa" chưa có cho tàu một vạn tấn thì làm sao cả
nước thoát nghèo? Người viết đã kinh qua từ xã đến tỉnh suốt 40 năm làm nông
nghiệp và sống với nông dân để viết ra ra những lời tâm huyết này.
Nguyễn Minh Nhị (nguyên Chủ tịch UBND
tỉnh An Giang)
Nguồn: Theo Tuần Việt Nam