Theo Bookhunter
Hà Thủy Nguyên
Tôi viết những lời này với tư cách của một người Việt Nam trẻ tuổi đứng trước nguy cơ xâm lấn của Trung Quốc trên Biển Đông
Đây không phải là nỗi đau, đây là nỗi nhục của một đất nước nhiều chục năm ngủ quên vì say men chiến thắng và hưởng thụ đời sống vật chất mà lơ là không chuẩn bị cho tương lai. Việc Trung Quốc lấn lướt, ngang nhiên bộc lộ rõ dã tâm ở lãnh hải Việt Nam là biểu hiện cho thái độ coi thường của chính phủ Trung Quốc với một đất nước như nước ta vốn đã từng nhiều lần đánh bại họ. Trong lịch sử, xuyên suốt Tiền Lê, Lý, Trần, Hồ, cuối Hậu Lê, cứ mỗi khi chính sự nước ta rối ren, lòng dân bạc nhược thì Trung Quốc lại kéo quân sang gây hấn và xâm lược. Điều tôi muốn khẳng định là: Nguyên nhân dẫn đến tình trạng biển Đông bị xâm lấn là kết quả của một chuỗi nguyên nhân: chính phủ không đủ tài và đức để xây dựng đất nước, người dân thờ ơ và thiếu trách nhiệm với xã hội, phe đối lập đặt quyền lợi của bè cánh hơn quyền lợi đất nước, tuổi trẻ lơ đãng với các vấn đề về tổ quốc.
Tiếng súng ngoài biển khơi của Trung Quốc không chỉ bắn vào tàu Việt Nam mà đã bắn vào chính đất nước ta. Trung Quốc cho vòi rồng phun và đâm thẳng vào mạn tàu Việt Nam thật sự là một cú huých lớn. Đau thương, nhưng cần thiết để tỉnh cơn mê ngủ suốt nhiều chục năm! Đây là lúc Việt Nam phải trỗi dậy, bởi nếu không trỗi dậy tức là chúng ta đã đầu hàng, dù trong lúc nói mê chúng ta vẫn luôn mồm hô hào tình yêu nước.
Trỗi dậy là khi chúng ta chấn hưng được tinh thần yêu nước thật sự ở sâu thẳm bên trong mỗi con người. Yêu nước không phải điều gi trừu tượng xa xôi, yêu nước không phải yêu chính phủ, yêu nước là tình yêu của con người dành cho những con người có cùng một nguồn gốc dân cư, cùng có chung với chúng ta những thăng trầm lịch sử, chung một nền văn hiến, yêu mảnh đất nơi ta đang sống, yêu ngôn ngữ chúng ta đang nói, yêu từng cành cây ngọn cỏ… Hay cụ thể hơn, chúng ta yêu con người Việt Nam trong mỗi chúng ta: con người cần cù, khéo léo, thân thiện, ham học hỏi, kiên cường trước mọi khó khăn. Chúng ta đã hoàn toàn quên mất con người sâu thẳm ấy mà chạy theo những lớp vỏ bọc ngoại lai, thời thượng. Bởi thế, vận khí suy đồi, xã hội hỗn loạn, đạo đức sụt giảm, chúng ta trở nên lười biếng: lười suy nghĩ, lười hành động, lười trung thực. Bạn không thể đóng góp một điều gì có ích cho Việt Nam nếu bạn không có một trái tim và khối óc của một người Việt Nam.
Trỗi dậy là khi chúng ta không sợ hãi trước bất cứ các khó khăn nào, ngay cả khi trong thân phận là nước nhỏ, bị chèn ép bởi các nước lớn. Hãy nhớ rằng nước chúng ta có thể nhỏ, nhưng chúng ta đừng để họ nghĩ chúng ta như một nước tiểu nhược. Các bạn có thể biểu hiện sự tự hào mình là người Việt bằng thái độ lịch lãm và nhân văn ở bất cứ đâu, dù cho họ có khinh miệt quốc tịch chúng ta đến thế nào. Một cử chỉ nho nhỏ của các bạn thôi cũng có thể sẽ khiến người dân nước khác thay đổi cách nghĩ về Việt Nam.
Trỗi dậy là khi chúng ta không để những toan tính tầm thường của tranh chấp quyền lợi làm cho mờ mắt. Làm một con người sống đầy đủ với các giá trị về cảm xúc, trí tuệ, cởi mở và khám phá… quan trọng hơn rất nhiều so với đời sống no đủ được vun vén bằng ti tiện và những âm mưu, lừa gạt.
Trỗi dậy là khi mỗi một cá nhân đều thấy rằng mỗi sáng thức dậy, chúng ta đã làm những điều có ích cho bản thân, cho gia đình, cho xã hội, cho đất nước và cho nhân loại. Là khi chúng ta không thấy mỗi ngày trôi qua trong vô vọng, nhàm chán, ảo tưởng. Là khi chúng ta có thể biến mọi ý tưởng đẹp đẽ thành hiện thực.
Nếu không phải lúc này cần trỗi dậy thì còn là lúc nào nữa?
Chính phủ Việt Nam thật sự cần trỗi dậy trong cách điều hành đất nước! Bỏ qua lợi ích cá nhân và tổ chức để chấn chỉnh bộ máy nhà nước. Đã đến lúc chính phủ có tầm nhìn lớn hơn, cách nghĩ đa chiều hơn trong điều hành đất nước. Đây là cơ hội để hòa hợp hòa giải, và muốn vậy các vị phải hiểu rằng không chủ nghĩa nào quan trọng bằng tồn vong của dân tộc. Không cá nhân hay tổ chức đơn lẻ nào có thể giải quyết được các bế tắc trong một xã hội đa chiều và đầy biến động. Tôi rất mong rằng chính phủ sẽ đặt quyền quyết định hướng đi của cả dân tộc vào tay đại đa số người dân, tạo được một môi trường mà trong đó mọi sự góp ý đều được tôn trọng, phân loại và chọn lựa cho phù hợp với hoàn cảnh. Đã đến lúc cho tinh thần yêu nước, cho ý thức toàn dân, cho giải pháp khách quan. Có vậy, các vấn đề mới được giải quyết ở gốc rễ của nó.
Các giáo đoàn tôn giáo, tâm linh, tín ngưỡng có vai trò quan trọng trong định hướng tinh thần. Sự trỗi dậy khỏi ham muốn tầm thường, khỏi đám đông cuồng tín của các vị chính là sự truyền cảm hứng lớn lao cho con người hướng tới tình yêu thương và sự bao dung. Các tôn giáo, tín ngưỡng, có thể khác nhau về cách diễn đạt, về phương pháp tu tập, về giới luật nhưng luôn hướng tới một điều: một thế giới đại đồng và bác ái.
Các trí thức, học giả cần trỗi dậy, thoát khỏi các định kiến xưa cũ và thói quen thể hiện danh tiếng cá nhân. Đã đến lúc mỗi học giả, mỗi trí thức thôi cách suy nghĩ: Việt Nam phải đi theo cách của tôi thì mới khá lên được. Đã đến lúc các học giả, trí thức đóng góp cho đất nước bằng các kế sách mang tính giải pháp thiết thực từng vấn đề mà Việt Nam phải đối mặt. Đã đến lúc các vị cần cởi mở tấm lòng để giúp đỡ những thế hệ đi sau bằng kinh nghiệm và sự cổ vũ, khuyến khích.
Tầng lớp văn nghệ sĩ cần trỗi dậy bằng chính những tác phẩm của mình. Những tác phẩm rẻ tiền, phục vụ thị hiếu đám đông trong nhiều năm qua đã làm suy giảm khả năng tư duy, trí tưởng tượng và tình cảm đẹp đẽ ở người dân Việt Nam. Đã đến lúc các văn nghệ sĩ phải nghiêm túc sáng tác các tác phẩm tầm cỡ về trí tuệ nhưng chân thành bằng cả trái tim mình. Một dân tộc sẽ được định hình bởi chính tác phẩm của dân tộc đó, sẽ được khẳng định bằng chính những tác phẩm của dân tộc đó.
Các khoa học gia, các kỹ sư, những người hoạt động trong lĩnh vực Khoa học Công nghệ chính là những người sẽ tạo ra thay đổi lớn lao ở Việt Nam. Không một giải pháp nào được đưa ra chính xác nếu không có các công trình nghiên cứu, phát minh và kiến tạo. Không chỉ có trỗi dậy, những nhà khoa học, những nhà sáng chế, những kỹ sư còn phải giữ vai trò tiên phong trong công cuộc cải cách. Bao năm qua các vị đã ngủ quên trong các viện nghiên cứu, trong trường đại học với các công trình bị bỏ quên. Giờ đây, đã đến lúc các vị tìm mọi cách để biến ý tưởng thành hiện thực. Hãy nhớ rằng việc phát minh ra máy in của Gutenberg thay đổi thế giới không kém gì đạo quân của Napoleon. Hãy nhớ rằng giống lúa lùn của giáo sư Lương Đình Của đã cứu đói cho Ấn Độ, cho Việt Nam và làm nên cuộc Cách mạng xanh như thế nào. Và Việt Nam thật sự cần những đột phá như vậy thêm nhiều lần nữa.
Các thương gia và doanh nghiệp cần trỗi dậy hơn ai hết bởi các vị là những người cung cấp hàng hóa cho xã hội. Sự lớn mạnh của những hàng hóa được sản xuất tại Việt Nam và do người Việt sản xuất sẽ bảo đảm được đời sống lành mạnh của người Việt, tránh trường hợp hàng hóa Trung Quốc tràn vào, không chỉ lũng đoạn nền kinh tế nước ta mà còn làm suy yếu nòi giống dân tộc ta bằng các độc tố và hóa chất. Chính các vị sẽ là những người quyết định bộ mặt xã hội của Việt Nam ra sao bằng chính các khoản đầu tư của mình. Vậy nên, đã đến lúc cần bổ sung thêm vào khả năng tính toán lợi nhuận của các vị bằng những suy tư mang lại lợi ích cho cộng đồng.
Những người thuộc phe đối lập đã phải chịu một thời gian dài bị đàn áp, bêu xấu, gây cản trở bằng đủ mọi phương kế, lòng thù hận sẽ khó mà xóa bỏ trong ngày một, ngày hai. Nhưng sự xóa bỏ thù hận lúc này đây chính là một sự trỗi dậy trong trái tim. Ai ai mang dòng máu Việt cũng là đồng bào của chúng ta, họ sai lầm như thế nào cũng là đồng bào của chúng ta. Việc chửi bới “Bên thắng cuộc” không giúp các vị đạt được điều cần có, mà ngược lại, các vị còn tự cô lập mình khỏi đại đa số người dân Việt Nam. Các vị hãy cứ giữ vững tinh thần đấu tranh, đấu tranh mạnh hơn nữa và mục tiêu phải lớn hơn nữa, hãy đấu tranh vì một nước Việt phồn vinh hơn, công bằng hơn, chứ không phải vì quyền lợi Đảng phái hay tổ chức của mình.
Những người lính dù trong lĩnh vực An ninh hay Quốc phòng, đây là lúc các vị cần trỗi dậy để tỉnh táo hơn bao giờ hết để nhìn rõ đâu là địch, đâu là ta. Và để nhìn rõ địch-ta, các vị cần tinh thần yêu nước, như một chuẩn mực để phân định. Sẽ nguy khốn cho một quốc gia làm sao nếu chính những người lính của quốc gia đó không mãnh liệt tinh thần yêu nước.
Đã đến lúc Thế hệ trẻ cần hành động. Thế hệ trẻ không phải đơn giản chỉ trỗi dậy nữa mà cần biến thế hệ mình thành sự trỗi dậy. Một đất nước sẽ ra sao nếu thế hệ trẻ cứ tiếp tục ngủ quên trong phim sến, nhạc sến, đời sống xa hoa của chủ nghĩa tiêu dùng và những toan tính tẹp nhẹp về tiền bạc? Tuổi trẻ là lúc nhựa sống tràn trề nhất, là lúc đầu óc chúng ta cởi mở tiếp nhận tri thức không bị định kiến, là lúc chúng ta say sưa cống hiến cho xã hội, là lúc chúng ta có đủ sức mạnh để khám phá mọi khía cạnh của bản thân mình… Sự trỗi dậy chính là sự thay đổi lựa chọn: tiếp tục sống cuộc sống bạc nhược và tầm thường hay cho sự tồn tại của mình một ý nghĩa cao đẹp hơn.
Và rất nhiều người bạn của tôi, chúng ta nhiều năm ròng chán nản và than thở về thời cuộc; tụm năm tụm ba rượu chè bù khú, tự sướng với nhau; hoặc đóng cửa một mình tìm vui trong sách vở và mộng mị, hoặc sa đà chìm đắm trong ăn chơi sa đọa, nghiện ngập, tình dục, quậy phá… Tôi biết rằng, đó không phải là điều các bạn thật sự thích làm. Tôi cũng biết rằng các bạn tài năng, trí tuệ, nhiều ý tưởng và có khí chất hơn người, nhưng các bạn thiếu động lực. Vậy thì đây là động lực cho các bạn. Trong lúc khó khăn này, nếu các bạn trỗi dậy và sử dụng khả năng của mình đóng góp cho đất nước, có thể rằng đời sống của các bạn khác đi mà tư thế của Việt Nam cũng đổi khác.
Để thay đổi một đất nước không xuất phát từ những gì to tát như thay đổi thể chế hay chủ nghĩa, mà xuất phát từ những điều rất nhỏ, rất cá nhân. Một đất nước chỉ có thể tốt đẹp hơn nếu mỗi con người trở nên tốt đẹp hơn. Và lúc ấy, thể chế cũng thay đổi, chủ nghĩa nào liệu có còn quá quan trọng?
Các bạn và tôi, tất cả chúng ta, đã đến lúc trỗi dậy và đánh thức người khác cùng trỗi dậy. Đã đến lúc Việt Nam phải trỗi dậy cho hôm nay, ngày mai và cho rất nhiều thế hệ sau. Chúng ta hãy cùng nhau tạo dựng ra một phong trào xã hội với cái tên: VIỆT NAM TRỖI DẬY. Và nhớ rằng Việt Nam chỉ trỗi dậy khi bạn, tôi, tất cả chúng ta đều cùng nhau trỗi dậy.
Nếu đồng tình với lời kêu gọi này, các bạn hãy cùng chia sẻ. Không cần thiết phải dẫn nguồn, hãy để lời kêu gọi này đến từ bất kỳ ai. Quan trọng hơn hết: Tất cả chúng ta cùng TRỖI DẬY!
Đây không phải là nỗi đau, đây là nỗi nhục của một đất nước nhiều chục năm ngủ quên vì say men chiến thắng và hưởng thụ đời sống vật chất mà lơ là không chuẩn bị cho tương lai. Việc Trung Quốc lấn lướt, ngang nhiên bộc lộ rõ dã tâm ở lãnh hải Việt Nam là biểu hiện cho thái độ coi thường của chính phủ Trung Quốc với một đất nước như nước ta vốn đã từng nhiều lần đánh bại họ. Trong lịch sử, xuyên suốt Tiền Lê, Lý, Trần, Hồ, cuối Hậu Lê, cứ mỗi khi chính sự nước ta rối ren, lòng dân bạc nhược thì Trung Quốc lại kéo quân sang gây hấn và xâm lược. Điều tôi muốn khẳng định là: Nguyên nhân dẫn đến tình trạng biển Đông bị xâm lấn là kết quả của một chuỗi nguyên nhân: chính phủ không đủ tài và đức để xây dựng đất nước, người dân thờ ơ và thiếu trách nhiệm với xã hội, phe đối lập đặt quyền lợi của bè cánh hơn quyền lợi đất nước, tuổi trẻ lơ đãng với các vấn đề về tổ quốc.
Tiếng súng ngoài biển khơi của Trung Quốc không chỉ bắn vào tàu Việt Nam mà đã bắn vào chính đất nước ta. Trung Quốc cho vòi rồng phun và đâm thẳng vào mạn tàu Việt Nam thật sự là một cú huých lớn. Đau thương, nhưng cần thiết để tỉnh cơn mê ngủ suốt nhiều chục năm! Đây là lúc Việt Nam phải trỗi dậy, bởi nếu không trỗi dậy tức là chúng ta đã đầu hàng, dù trong lúc nói mê chúng ta vẫn luôn mồm hô hào tình yêu nước.
Trỗi dậy là khi chúng ta chấn hưng được tinh thần yêu nước thật sự ở sâu thẳm bên trong mỗi con người. Yêu nước không phải điều gi trừu tượng xa xôi, yêu nước không phải yêu chính phủ, yêu nước là tình yêu của con người dành cho những con người có cùng một nguồn gốc dân cư, cùng có chung với chúng ta những thăng trầm lịch sử, chung một nền văn hiến, yêu mảnh đất nơi ta đang sống, yêu ngôn ngữ chúng ta đang nói, yêu từng cành cây ngọn cỏ… Hay cụ thể hơn, chúng ta yêu con người Việt Nam trong mỗi chúng ta: con người cần cù, khéo léo, thân thiện, ham học hỏi, kiên cường trước mọi khó khăn. Chúng ta đã hoàn toàn quên mất con người sâu thẳm ấy mà chạy theo những lớp vỏ bọc ngoại lai, thời thượng. Bởi thế, vận khí suy đồi, xã hội hỗn loạn, đạo đức sụt giảm, chúng ta trở nên lười biếng: lười suy nghĩ, lười hành động, lười trung thực. Bạn không thể đóng góp một điều gì có ích cho Việt Nam nếu bạn không có một trái tim và khối óc của một người Việt Nam.
Trỗi dậy là khi chúng ta không sợ hãi trước bất cứ các khó khăn nào, ngay cả khi trong thân phận là nước nhỏ, bị chèn ép bởi các nước lớn. Hãy nhớ rằng nước chúng ta có thể nhỏ, nhưng chúng ta đừng để họ nghĩ chúng ta như một nước tiểu nhược. Các bạn có thể biểu hiện sự tự hào mình là người Việt bằng thái độ lịch lãm và nhân văn ở bất cứ đâu, dù cho họ có khinh miệt quốc tịch chúng ta đến thế nào. Một cử chỉ nho nhỏ của các bạn thôi cũng có thể sẽ khiến người dân nước khác thay đổi cách nghĩ về Việt Nam.
Trỗi dậy là khi chúng ta không để những toan tính tầm thường của tranh chấp quyền lợi làm cho mờ mắt. Làm một con người sống đầy đủ với các giá trị về cảm xúc, trí tuệ, cởi mở và khám phá… quan trọng hơn rất nhiều so với đời sống no đủ được vun vén bằng ti tiện và những âm mưu, lừa gạt.
Trỗi dậy là khi mỗi một cá nhân đều thấy rằng mỗi sáng thức dậy, chúng ta đã làm những điều có ích cho bản thân, cho gia đình, cho xã hội, cho đất nước và cho nhân loại. Là khi chúng ta không thấy mỗi ngày trôi qua trong vô vọng, nhàm chán, ảo tưởng. Là khi chúng ta có thể biến mọi ý tưởng đẹp đẽ thành hiện thực.
Nếu không phải lúc này cần trỗi dậy thì còn là lúc nào nữa?
Chính phủ Việt Nam thật sự cần trỗi dậy trong cách điều hành đất nước! Bỏ qua lợi ích cá nhân và tổ chức để chấn chỉnh bộ máy nhà nước. Đã đến lúc chính phủ có tầm nhìn lớn hơn, cách nghĩ đa chiều hơn trong điều hành đất nước. Đây là cơ hội để hòa hợp hòa giải, và muốn vậy các vị phải hiểu rằng không chủ nghĩa nào quan trọng bằng tồn vong của dân tộc. Không cá nhân hay tổ chức đơn lẻ nào có thể giải quyết được các bế tắc trong một xã hội đa chiều và đầy biến động. Tôi rất mong rằng chính phủ sẽ đặt quyền quyết định hướng đi của cả dân tộc vào tay đại đa số người dân, tạo được một môi trường mà trong đó mọi sự góp ý đều được tôn trọng, phân loại và chọn lựa cho phù hợp với hoàn cảnh. Đã đến lúc cho tinh thần yêu nước, cho ý thức toàn dân, cho giải pháp khách quan. Có vậy, các vấn đề mới được giải quyết ở gốc rễ của nó.
Các giáo đoàn tôn giáo, tâm linh, tín ngưỡng có vai trò quan trọng trong định hướng tinh thần. Sự trỗi dậy khỏi ham muốn tầm thường, khỏi đám đông cuồng tín của các vị chính là sự truyền cảm hứng lớn lao cho con người hướng tới tình yêu thương và sự bao dung. Các tôn giáo, tín ngưỡng, có thể khác nhau về cách diễn đạt, về phương pháp tu tập, về giới luật nhưng luôn hướng tới một điều: một thế giới đại đồng và bác ái.
Các trí thức, học giả cần trỗi dậy, thoát khỏi các định kiến xưa cũ và thói quen thể hiện danh tiếng cá nhân. Đã đến lúc mỗi học giả, mỗi trí thức thôi cách suy nghĩ: Việt Nam phải đi theo cách của tôi thì mới khá lên được. Đã đến lúc các học giả, trí thức đóng góp cho đất nước bằng các kế sách mang tính giải pháp thiết thực từng vấn đề mà Việt Nam phải đối mặt. Đã đến lúc các vị cần cởi mở tấm lòng để giúp đỡ những thế hệ đi sau bằng kinh nghiệm và sự cổ vũ, khuyến khích.
Tầng lớp văn nghệ sĩ cần trỗi dậy bằng chính những tác phẩm của mình. Những tác phẩm rẻ tiền, phục vụ thị hiếu đám đông trong nhiều năm qua đã làm suy giảm khả năng tư duy, trí tưởng tượng và tình cảm đẹp đẽ ở người dân Việt Nam. Đã đến lúc các văn nghệ sĩ phải nghiêm túc sáng tác các tác phẩm tầm cỡ về trí tuệ nhưng chân thành bằng cả trái tim mình. Một dân tộc sẽ được định hình bởi chính tác phẩm của dân tộc đó, sẽ được khẳng định bằng chính những tác phẩm của dân tộc đó.
Các khoa học gia, các kỹ sư, những người hoạt động trong lĩnh vực Khoa học Công nghệ chính là những người sẽ tạo ra thay đổi lớn lao ở Việt Nam. Không một giải pháp nào được đưa ra chính xác nếu không có các công trình nghiên cứu, phát minh và kiến tạo. Không chỉ có trỗi dậy, những nhà khoa học, những nhà sáng chế, những kỹ sư còn phải giữ vai trò tiên phong trong công cuộc cải cách. Bao năm qua các vị đã ngủ quên trong các viện nghiên cứu, trong trường đại học với các công trình bị bỏ quên. Giờ đây, đã đến lúc các vị tìm mọi cách để biến ý tưởng thành hiện thực. Hãy nhớ rằng việc phát minh ra máy in của Gutenberg thay đổi thế giới không kém gì đạo quân của Napoleon. Hãy nhớ rằng giống lúa lùn của giáo sư Lương Đình Của đã cứu đói cho Ấn Độ, cho Việt Nam và làm nên cuộc Cách mạng xanh như thế nào. Và Việt Nam thật sự cần những đột phá như vậy thêm nhiều lần nữa.
Các thương gia và doanh nghiệp cần trỗi dậy hơn ai hết bởi các vị là những người cung cấp hàng hóa cho xã hội. Sự lớn mạnh của những hàng hóa được sản xuất tại Việt Nam và do người Việt sản xuất sẽ bảo đảm được đời sống lành mạnh của người Việt, tránh trường hợp hàng hóa Trung Quốc tràn vào, không chỉ lũng đoạn nền kinh tế nước ta mà còn làm suy yếu nòi giống dân tộc ta bằng các độc tố và hóa chất. Chính các vị sẽ là những người quyết định bộ mặt xã hội của Việt Nam ra sao bằng chính các khoản đầu tư của mình. Vậy nên, đã đến lúc cần bổ sung thêm vào khả năng tính toán lợi nhuận của các vị bằng những suy tư mang lại lợi ích cho cộng đồng.
Những người thuộc phe đối lập đã phải chịu một thời gian dài bị đàn áp, bêu xấu, gây cản trở bằng đủ mọi phương kế, lòng thù hận sẽ khó mà xóa bỏ trong ngày một, ngày hai. Nhưng sự xóa bỏ thù hận lúc này đây chính là một sự trỗi dậy trong trái tim. Ai ai mang dòng máu Việt cũng là đồng bào của chúng ta, họ sai lầm như thế nào cũng là đồng bào của chúng ta. Việc chửi bới “Bên thắng cuộc” không giúp các vị đạt được điều cần có, mà ngược lại, các vị còn tự cô lập mình khỏi đại đa số người dân Việt Nam. Các vị hãy cứ giữ vững tinh thần đấu tranh, đấu tranh mạnh hơn nữa và mục tiêu phải lớn hơn nữa, hãy đấu tranh vì một nước Việt phồn vinh hơn, công bằng hơn, chứ không phải vì quyền lợi Đảng phái hay tổ chức của mình.
Những người lính dù trong lĩnh vực An ninh hay Quốc phòng, đây là lúc các vị cần trỗi dậy để tỉnh táo hơn bao giờ hết để nhìn rõ đâu là địch, đâu là ta. Và để nhìn rõ địch-ta, các vị cần tinh thần yêu nước, như một chuẩn mực để phân định. Sẽ nguy khốn cho một quốc gia làm sao nếu chính những người lính của quốc gia đó không mãnh liệt tinh thần yêu nước.
Đã đến lúc Thế hệ trẻ cần hành động. Thế hệ trẻ không phải đơn giản chỉ trỗi dậy nữa mà cần biến thế hệ mình thành sự trỗi dậy. Một đất nước sẽ ra sao nếu thế hệ trẻ cứ tiếp tục ngủ quên trong phim sến, nhạc sến, đời sống xa hoa của chủ nghĩa tiêu dùng và những toan tính tẹp nhẹp về tiền bạc? Tuổi trẻ là lúc nhựa sống tràn trề nhất, là lúc đầu óc chúng ta cởi mở tiếp nhận tri thức không bị định kiến, là lúc chúng ta say sưa cống hiến cho xã hội, là lúc chúng ta có đủ sức mạnh để khám phá mọi khía cạnh của bản thân mình… Sự trỗi dậy chính là sự thay đổi lựa chọn: tiếp tục sống cuộc sống bạc nhược và tầm thường hay cho sự tồn tại của mình một ý nghĩa cao đẹp hơn.
Và rất nhiều người bạn của tôi, chúng ta nhiều năm ròng chán nản và than thở về thời cuộc; tụm năm tụm ba rượu chè bù khú, tự sướng với nhau; hoặc đóng cửa một mình tìm vui trong sách vở và mộng mị, hoặc sa đà chìm đắm trong ăn chơi sa đọa, nghiện ngập, tình dục, quậy phá… Tôi biết rằng, đó không phải là điều các bạn thật sự thích làm. Tôi cũng biết rằng các bạn tài năng, trí tuệ, nhiều ý tưởng và có khí chất hơn người, nhưng các bạn thiếu động lực. Vậy thì đây là động lực cho các bạn. Trong lúc khó khăn này, nếu các bạn trỗi dậy và sử dụng khả năng của mình đóng góp cho đất nước, có thể rằng đời sống của các bạn khác đi mà tư thế của Việt Nam cũng đổi khác.
Để thay đổi một đất nước không xuất phát từ những gì to tát như thay đổi thể chế hay chủ nghĩa, mà xuất phát từ những điều rất nhỏ, rất cá nhân. Một đất nước chỉ có thể tốt đẹp hơn nếu mỗi con người trở nên tốt đẹp hơn. Và lúc ấy, thể chế cũng thay đổi, chủ nghĩa nào liệu có còn quá quan trọng?
Các bạn và tôi, tất cả chúng ta, đã đến lúc trỗi dậy và đánh thức người khác cùng trỗi dậy. Đã đến lúc Việt Nam phải trỗi dậy cho hôm nay, ngày mai và cho rất nhiều thế hệ sau. Chúng ta hãy cùng nhau tạo dựng ra một phong trào xã hội với cái tên: VIỆT NAM TRỖI DẬY. Và nhớ rằng Việt Nam chỉ trỗi dậy khi bạn, tôi, tất cả chúng ta đều cùng nhau trỗi dậy.
Nếu đồng tình với lời kêu gọi này, các bạn hãy cùng chia sẻ. Không cần thiết phải dẫn nguồn, hãy để lời kêu gọi này đến từ bất kỳ ai. Quan trọng hơn hết: Tất cả chúng ta cùng TRỖI DẬY!