25 mars 2020

LOÀI NGƯỜI RÚNG ĐỘNG VÀ XÃ HỘI SUY SỤP VÌ MỘT THỨ XOÀNG XỈNH NHỎ NHOI


L'HUMANITÉ ÉBRANLÉE  ET LA  SOCIÉTÉ EFFONDRÉE PAR UN PETIT MACHIN. by Moustapha Dahleb
( Moustapha Dahleb, Nhà văn rất nổi tiếng của Chad)  
Người dịch: Ngô Thị Phương Thiện -------------------------------------------------  

Một thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi, kích thước siêu nhỏ, tên là coronavirus đang xáo trộn hành tinh. Một thứ gì đó, không nhìn thấy được, đã đến đây đặt ra luật của nó. Nó đặt lại mọi thứ thành vấn đề và đảo lộn mọi trật tự đã được thiết lâp. Mọi thứ đang bị sắp xếp lại theo kiểu khác, cách khác.   

Điều các cường quốc phương Tây không làm được ở Syria, Lybia, Yemen... thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (ngưng bắn, đình chiến..)
Điều quân đội Algeria không làm được, thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (Hirak đã chấm dứt....)
Điều các nhà đối lập chính trị không làm được, thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (lùi ngày bầu cử)

Điều doanh nghiệp không làm được, thứ bé con xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (hoàn trả thuế, miễn thuế, cho vay lãi bằng không, quỹ đầu tư, giảm giá nguyên liệu chiến lược...)
Điều các chiếc áo vàng và công đoàn không làm được, thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (giảm giá bán xăng dầu, tăng  quyền lợi xã hội....)
Bổng nhiên, người ta thấy trong thế giới phương Tây nhiên liệu xuống giá, ô nhiễm giảm, mọi người bắt đầu có thời gian, nhiều đến mức không biết làm gì với nó. Cha mẹ bắt đầu tập tìm hiểu con cái, con cái tập sống nhiều hơn với gia đình, công việc không còn là ưu tiên, du lịch và thú vui không còn là chuẩn mực của một cuộc đời thành đạt.
Bổng nhiên, trong thinh lặng, chúng ta quay về với nội tâm của mình và thông hiểu giá trị của các từ đoàn kết và sự dễ tổn thương.
Bổng nhiên, chúng ta nhận ra tất cả đang trên cùng một chiếc thuyền, giàu nghèo gì cũng thế. Chúng ta biết chúng ta đã cùng nhau vét sạch ngăn kệ trong các cửa hàng và bệnh viện đang đầy ắp người và tiền không còn mảy may quan trọng. Rằng chúng ta đều có cùng căn cước là con người đối mặt với coronavirus.
Chúng ta nhận ra trong nhà để xe, những chiếc ô tô cao cấp đang phải nằm im vì không còn ai được ra đường nữa.
Chỉ cần một vài ngày để vũ trụ này xây dựng được bình đẳng xã hội, điều mà trước đây không thể hình dụng được.
Nỗi sợ đã xâm chiếm mọi người. Nỗi sợ đã đổi phe. Nó đã bỏ rơi người nghèo để sang ở với người giàu có và quyền lực. Nó đã làm cho những người này nhớ lại bản chất con người và tính nhân văn của họ.
Mong rằng điều này sẽ giúp hiểu ra sự dễ tổn thương của con người, vốn vẫn tìm cách lên Sao Hỏa mà ở và vốn vẫn cho rằng mình đủ giỏi để nhân bản con người với mong mỏi được trường sinh bất tử.
Mong rằng điều này sẽ giúp nhìn ra được giới hạn của sự thông minh của con người khi đối mặt với sức mạnh của thiên nhiên.
Chỉ cần vài ngày để điều xác tín trở thành điều bất định, sức mạnh trở thành sự yếu kém và quyền lực biến thành tình đoàn kết và sự phối hợp ý chí.
Chỉ cần vài ngày để châu Phi trở thành châu lục an toàn. Điều tự huyển hoặc trở thành điều dối trá.
Chỉ cần vài ngày để nhân loại ý thức được rằng mình chỉ là làn hơi và hạt bụi.
Chúng ta là ai? Giá trị của chúng ta là bao? Chúng ta làm gì được trước con virus này?
Hãy nhìn thẳng vào sự thật trong khi chờ hồng ân của Thượng Đế.
Hãy tự vấn về bản chất người trong bối cảnh "toàn cầu hóa" đang bị coronavirus thách thức.
Hãy ngồi nhà và suy nghĩ về đại dịch này.
Hãy yêu nhau khi đang còn sống!
--------------------------------------
 
L'HUMANITÉ ÉBRANLÉE ET LA  SOCIÉTÉ EFFONDRÉE PAR UN PETIT MACHIN.
Un petit machin microscopique appelé coronavirus bouleverse la planète. Quelque chose d'invisible est venu pour faire sa loi. Il remet tout en question et chamboule l'ordre établi. Tout se remet en place, autrement, différemment.
Ce que les grandes puissances occidentales n'ont pu obtenir en Syrie, en Lybie, au Yemen, ...ce petit machin l'a obtenu (cessez-le-feu, trêve...).
Ce que l'armée algérienne n'a pu obtenir, ce petit machin l'a obtenu (le Hirak à pris fin).
Ce que les opposants politiques n'ont pu obtenir, ce petit machin l'a obtenu (report des échéances électorales. ..).
Ce que les entreprises n'ont pu obtenir, ce petit machin l'a obtenu (remise d'impôts, exonérations, crédits à taux zéro, fonds d'investissement, baisse des cours des matières premières stratégiques. ..).
Ce que les gilets jaunes et les syndicats  n'ont pu obtenir, ce petit machin l'a obtenu ( baisse de prix à la pompe, protection sociale renforcée...).
Soudain, on observe dans le monde occidental le carburant a baissé, la pollution a baissé, les gens ont commencé à avoir du temps, tellement de temps qu'ils ne savent même pas quoi en faire. Les parents apprennent à connaître leurs enfants, les enfants apprennent à rester en famille, le travail n'est plus une priorité, les voyages et les loisirs ne sont plus la norme d'une vie réussie.
Soudain, en silence, nous nous retournons en nous-mêmes et comprenons la valeur des mots solidarité et vulnérabilité. 
Soudain, nous réalisons que nous sommes tous embarqués dans le même bateau, riches et pauvres. Nous réalisons que nous avions dévalisé ensemble les étagères des magasins et constatons ensemble que les hôpitaux sont pleins et que l'argent n'a  aucune importance. Que nous avons tous la même identité humaine face au coronavirus.
Nous réalisons que dans les garages, les voitures haut de gamme sont arrêtées juste parce que personne ne peut sortir.
Quelques jours seulement ont suffi à l'univers pour établir l'égalité sociale qui était impossible à imaginer.
La peur a envahi tout le monde. Elle a changé de camp. Elle a quitté les pauvres pour aller habiter les riches et les puissants. Elle leur a rappelé leur humanité et leur a révélé leur humanisme.
Puisse cela servir à réaliser la vulnérabilité des êtres humains qui cherchent à aller habiter sur la planète mars et qui se croient forts pour clôner des êtres humains pour espérer vivre éternellement.
Puisse cela servir à réaliser la limite de l'intelligence humaine face à la force du ciel.
Il a suffi de quelques jours pour que la certitude devienne incertitude, que la force devienne faiblesse, que le pouvoir devienne solidarité et concertation.
Il a suffi de quelques jours pour que l'Afrique devienne un continent sûr. Que le songe devienne mensonge.
Il a suffi de quelques jours pour que l'humanité prenne conscience qu'elle n'est que souffle et poussière.
Qui sommes-nous ? Que valons-nous ? Que pouvons-nous face à ce coronavirus ?
Rendons-nous à l'évidence en attendant la providence.
Interrogeons notre "humanité" dans cette "mondialité" à l'épreuve du coronavirus.
Restons chez nous et meditons sur cette pandémie.
Aimons-nous vivants !