Jonathan London
Đại học Leiden, Hà Lan
24 tháng 3 2020
Có lẽ
chúng ta cần vượt
qua lối nói chung chung “Đại dịch
này là do nước Trung Quốc”.
Ta cần chỉ mặt đặt
tên ai mới chính là kẻ có
tội.
Tập Cận Bình |
Một đất nước
có bao giờ làm gì đâu, chỉ có
những con người
và nhóm người cụ thể,
như Hitler, đảng
Quốc xã, Mao Trạch Đông, Đặng
Tiểu Bình, Kissinger, Pol Pot…mới
là những kẻ đã
gây ra sự việc.
Không phải
quốc gia Rwanda, mà chỉ một số người cụ thể mới
chính là những kẻ đã
thực hiện tội
ác diệt chủng.
Đúng
vậy. Chỉ một số kẻ ở
Trung Quốc, phe nhóm của
ông Tập Cận
Bình và chính ông ta, đã cố
tình giấu nhẹm
thông tin và dập tắt
những nỗ lực
chống dịch
kịp thời để rồi
mãi cho đến nay ta vẫn
không biết rõ thực
chất điều
gì đã xảy ra.
Quá trễ mất rồi?
Riêng tôi, tôi nghi ngờ
cái tuyên bố của họ rằng
là “không có ca nào mới”. Không phải
chính quyền Bắc
Kinh (mà cụ thể là
Tập Cận
Bình) cũng
luôn khăng
khăng
rằng là làm gì có vụ Thảm
sát Thiên An Môn và hơn triệu
người Duy Ngô Nhĩ bị cầm
tù, rằng là toàn bộ
vùng biển Đông Nam Á đều “thuộc về”
Trung Quốc đó sao. Ngây dại gì
mà tin!
Mặc cho họ có
tuyên truyền nhồi sọ giỏi đến
đâu, dù là bằng cách Trung Quốc
Nhật Báo (China Daily) nhét tiền “bẩn”
vào miệng mấy tờ
báo Mỹ hay đăng
quảng cáo rầm rộ
trên mạng xã hội
Facebook, vốn đang bị
cho là suy đồi đạo đức,
chúng ta cần phải buộc
những thế lực hủ bại
chịu trách nhiệm.
Cũng vậy,
chúng ta cần phải
chỉ rõ tội
trạng “lập lờ
đánh lận con đen” của
ông Donald Trump (không phải của nước Mỹ)
và trách nhiệm của
Trump đối với
những phản ứng
tệ hại
chết người của nội
các Trump nói riêng và chính quyền liên bang nói chung.
Hơn hết,
ta cần phải
truy vấn tại
sao hệ thống
y tế công ở Mỹ và
cả ở
nhiều nước
châu Âu, vốn đáng lẽ là
rất hiệu
quả và hiện đại lại
trở nên vô dụng
khi đương đầu với đại dịch.
Sự chuẩn bị xã
hội và ngân sách công đâu rồi?
Đã
tiêu tán cho chiến
tranh Iran, Afghanistan, gói giải cứu
tài chính năm 2008, cắt
giảm thuế
cho giới siêu giàu hay đang nằm
đâu đó trong những tài khoản
ngân hàng bí mật. Năng
lực của
nhà nước đã và đang ở mức
nào?
Quá trễ mất rồi,
trễ ít nhất
là cả một
thế hệ!
Điều
không bao giờ được
quên
Nhưng
quan trọng là ta phải
nhận ra rằng
để cho đại dịch
này xảy ra như
hôm nay là tội lỗi của
ông Tập Cận
Bình và phe đảng sùng bái ông ta.
Sự thật
là nếu như
các nhà chức trách ở Vũ
Hán quản lý hiệu
quả những
khu chợ động
vật hoang dã tiềm ẩn đầy dịch
bệnh, vốn được
cho mở lại
trong suốt 17 năm
(những 17 năm!)
kể từ dịch
SARS 1, và phản ứng
một cách có trách nhiệm với
những mối
nguy hiểm cụ thể từ
tháng 11 và 12/2019 và suốt cả
tháng một năm 2020, thì chúng
ta đã không phải chứng kiến
hàng ngàn người đang chết,
và có lẽ là hàng triệu
người sớm sẽ phải bỏ mạng
trên khắp thế giới.
Hàng triệu
người trên thế giới
nhiều khả năng
sẽ chết
vì sự sai lầm của Tập Cận
Bình trong công tác quản lý chợ và
trong việc đã đàn áp phản ứng
hiệu quả, kể cả việc cố
tình cho phép hàng ngàn chuyến bay đi khắp nơi được
khởi hành từ
tâm dịch. Đây
là điều chúng ta không bao giờ được
quên!
Chúng ta phải vạch
mặt chiến dịch
của chế độ Tập Cận
Bình vốn đang ra sức ‘lòe’
cả thế giới về
tuyên bố đại
thắng dịch bệnh,
tuyên bố về năng
lực siêu phàm, đang nhìn xuống
khinh mạn các nước
đang chết dần
và suy sụp về
kinh tế lẫn
xã hội trong cơn đại dịch
mà chính chế độ hủ bại
mà ông ta dung dưỡng, gây ra.
Cũng
đừng ảo tưởng
Chúng ta đương
nhiên cũng
không quên rằng cũng
có một số người
Trung Hoa Đại Lục
chân chính, kể cả một số đảng
viên trong đảng của Tập
và hàng ngàn người Trung Quốc
khác, đã cố gắng
gióng lên hồi chuông cảnh
báo và tiến hành những
biện pháp y tế cộng
đồng hiệu quả.
Chính họ cũng
đã bị bịt
miệng và thậm
chí đang chịu cảnh
tù đày.
Ta cũng
không nên ảo tưởng
rằng những
giá trị Khổng
giáo hay độc đoán ít nhiều lại
hiệu quả hơn
trong việc dập dịch.
Đài
Loan và Hàn Quốc là những
xã hội dân chủ.
Khổng giáo, như Lưu Hiểu
Ba đã chỉ ra, là nguồn
nguy hiểm chết
người vì chính nó tạo
điều kiện
cho sự đàn áp một
cách có hệ thống
và đẫm máu, như vụ Thảm
sát Thiên An Môn 1989 và việc bôi xóa sự kiện
này khỏi lịch
sử.
Chính Khổng
giáo đã góp phần tạo
ra một nền văn
hoá cúi đầu đang dung dưỡng
sự bất
tài, dối lừa
và tàn bạo hiện
nay.
Khả năng
hợp tác vì lợi
ích cộng đồng
trong thời bình cũng
như thời kỳ khủng
hoảng cần
phải có mức độ
tín nhiệm xã hội
nhất định,
vốn đôi khi cao hơn ở Đông
Á và một vài nước
dân chủ xã hội
Châu Âu so với những
nơi khác.
Sô-vanh cộng
sản, Khổng
giáo và hành động cần
làm?
Chúng ta cần hỏi tại
sao người Đài Loan và người
Hàn Quốc sống
trong những xã hội
dân chủ và người
Trung Quốc lục địa,
người
Singapore và Hồng Kông sống
dưới những chế độ có
phần độc
tài hơn, lại
có thể phối hợp với
nhau khi cần vì lợi
ích chung nhưng lại
ít nhiều không hiệu
quả trong việc
giảm thiểu rủi
ro đối với sức
khoẻ cộng
đồng (chẳng
hạn như
Trung Quốc vẫn để
cho môi trường bị ô
nhiễm chết
người, vẫn
tiêu thụ chất
melamine, sản xuất
và xuất khẩu
thuốc men và thức ăn độc hại
hay như việc tạo
điều kiện dẫn đến
điều được
cho là dơi lây bệnh
sang người…)
Cần
phải có câu trả lời
cho những câu hỏi
quan trọng này, nếu
như chúng ta còn muốn sống
trong một thế giới
an toàn hơn.
Chúng ta cũng
cần phải hỏi tại
sao những người
lên tiếng cảnh
báo lại tiếp tục bị bịt
miệng để rồi hệ quả là
rủi ro lan rộng.
Nếu vị
bác sĩ
Trung Quốc Lý Văn Lượng
và vị bác sĩ người Mỹ
Helen Chu, những người sớm
phát hiện ra dịch
bệnh đang lan rộng ở nước họ mà
không bị đàn áp thì chúng ta đã ở
tình thế tốt hơn
bây giờ.
Cả
hai, cũng
như tất cả
chúng ta, đều là nạn
nhân của chủ
nghĩa
sô-vanh sùng bái tinh thần bè phái cực
đoan.
Nói cách khác, chủ
nghĩa
phân biệt
chủng tộc cũng
như việc đổ lỗi
cho toàn bộ các quốc
gia không giúp giải quyết được vấn đề.
Tương
tự, ca ngợi
thể chế độc
đoán hay ‘văn hoá Khổng
giáo’ là một điều
vô nghĩa. Đủ rồi,
hãy thôi đi!
Thay vì vậy,
hãy buộc những
người có chức
quyền phải
chịu trách nhiệm.
Hãy lên tiếng
nói ủng hộ, bỏ
phiếu và đòi hỏi một
chính phủ minh bạch,
có trách nhiệm và hiệu
quả.
Hãy nhớ người
đàn ông vô danh đứng trước
bánh xe tăng ở quảng
trường Thiên An Môn ngày đó. Hãy nhớ
Rosa Parks*!