TRUNG CỘNG
–TỪ RẤT LÂU TÔI ĐÃ BIẾT
Lê Phú Khải
Sau hoà bình
1954, hiệu trưởng trường Hoa văn Việt Bắc Lê Phú Hào (chú ruột của tôi) được cử
sang Bắc Kinh làm phóng viên thường trú cho Việt Nam Thông tấn xã. Ông Hào đã
học Hoa văn qua tiếng Anh từ một giáo sĩ Trung Quốc không biết tiếng Việt.
Biết 4 ngoại
ngữ thành thạo (Pháp, Anh, Hoa, Tây Ban Nha), dưới vỏ bọc “phóng viên thường
trú”, ông là một điệp viên chiến lược của Việt Nam tại Trung Quốc. Trong hồi ký
Đèn Cù của Trần Đĩnh viết: “Phóng viên Việt Nam Thông tấn xã kiêm tình báo Lê
Phú Hào đi tham quan đồng lúa kiêm “sân chơi trẻ con”…” [Đèn Cù, trang 140, NXB
Người Việt Books 2014].
Hằng năm,
mỗi lần về nước báo cáo công tác, ông thường rủ tôi đi chơi, khi thì đi Hồ Tây
ăn bánh tôm, bơi thuyền trên hồ, khi thì đi Bắc Ninh mua tranh dân gian Đông Hồ
để mang sang Bắc Kinh làm quà cho bạn bè quốc tế. Cứ mỗi lần đi chơi như thế,
ông thường kể cho tôi những chuyện về Trung Quốc cộng sản. Vì thế, tôi là một
trong những người Việt Nam biết rất sớm về bộ mặt thật của cộng sản Trung Quốc
từ lúc “tình hữu nghị Việt – Trung” còn nồng ấm, từ lúc bình minh của hai chế
độ cộng sản!
Ông kể,
Trung Quốc mời các nhà báo phương Tây ở Bắc Kinh đi thăm một cánh đồng lúa bội
thu. Lúa tốt đến mức trẻ con chạy nhảy trên ngọn lúa mà không bị lún! Các phóng
viên quốc tế đứng trên bờ chụp ảnh lia lịa. Ông vén quần lội xuống ruộng, thì
lập tức nhân viên an ninh mặc thường phục ngăn lại. Tưởng ông là nhà báo Trung
Quốc, vì nói tiếng Hoa rất thạo, họ bảo: Ấy, đồng chí đừng lội xuống ruộng, đây
là cảnh dàn dựng, ở dưới ấy có lót ván gỗ để trẻ con nô đùa trên… ngọn lúa, để
đánh lừa bọn nhà báo quốc tế!
Ông kể,
Trung Quốc phát động một phong trào trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng “để
khuyến khích văn nghệ sĩ trí thức phát biểu những suy nghĩ thực của mình, góp
phần phê phán, xây dựng đường lối lãnh đạo của đảng”. Thế là “trăm nhà đua
tiếng”!
Nhưng đó là
cái bẫy của Mao Trạch Đông! Sau đó là một chiến dịch đàn áp các văn nghệ sĩ trí
thức dám “trăm hoa đua nở”!
Ông kể, thấy
chú ở Bắc Kinh đã lâu mà không thấy có vợ, cũng không thấy có bồ bịch trai gái
gì, chỉ lo làm việc, thế là bọn nhà báo phương Tây lánh xa, không đứa nào dám
chơi với chú nữa! Chúng nó bảo nhau: Thằng Việt Nam này là giống dã man, không
phải giống người, không thể gần nó được!!! Chú báo cáo về nhà! Thế là ở nhà tức
tốc cho vợ con sang ngay! Thím cháu là người Chiêm Hoá, Tuyên Quang, ít tiếp
xúc với ai, nên đưa đi dạ tiệc, Tây đến bắt tay, bà ấy không bắt! Chú dặn, hễ
ai bắt tay thì phải vui vẻ bắt tay người ta. Một lần Quốc khánh Trung Quốc,
nước chủ nhà thết tiệc khách quốc tế ở Bắc Kinh, bà ấy “sửa sai” bằng cách đi
bắt tay mọi người. Nhìn đi nhìn lại không thấy vợ mình đâu, hoá ra bà ấy lên
tận bàn trên cùng, đang bắt tay… Mao chủ tịch! Chú hoảng quá, suýt ngất xỉu!
Ông kể, Đảng
cộng sản Trung Quốc thâm độc và đểu lắm! Nghị quyết của Quân uỷ trung ương
Trung Quốc ghi rõ: “Phải duy trì một nước Việt Nam không mạnh, không yếu, đủ để
làm phên dậu cho Trung Quốc”. Như vậy là tất cả những gì Trung Quốc “giúp đỡ”
Việt Nam chỉ là để Việt Nam làm phên dậu cho Trung Quốc, để Mỹ không thể áp sát
Trung Quốc từ phía Nam. Vậy mà sau này, nhiều người Việt Nam không đủ thông tin
lại cho rằng, Việt Nam mắc nợ sự “giúp đỡ” của Trung Quốc trong nhiều năm chống
Mỹ. Đến nay, còn có quan chức phát biểu một cách thành thật đến đáng thương
rằng, Việt Nam mang ơn Trung Quốc thì sẽ trả ơn, nhưng không vì thế mà Trung
Quốc cứ lấn chiếm biển đảo của Việt Nam! Những người còn tư duy như thế phải
thay đổi 180 độ!
Trung Quốc
phải mang ơn Việt Nam, vì nhân dân Việt Nam đã lấy xương máu của mình làm phên
dậu cho Trung Quốc trong nhiều năm. Chỉ đến khi Mao Trạch Đông bắt tay được với
Nixon năm 1972 thì Trung Quốc quay ngoắt lại chiếm Hoàng Sa của Việt Nam năm
1974, còn Mỹ thì quay lưng với chính quyền Việt Nam Cộng Hoà!
Trung Quốc
xảo trá, lừa bịp từ ngàn năm nay với Việt Nam. Chẳng có ý thức hệ vô sản,
Mac-Lenin nào với Trung Quốc cả. Trung Quốc bao giờ cũng là và vĩnh viễn là anh
Tào Tháo trong truyện Tam quốc với phương châm “thà ta phụ người chứ không để
người phụ ta”! Không phải nhân dân Trung Quốc, mà là bọn cầm quyền ở Trung Quốc
từ xưa đến nay, nhất là bọn độc tài toàn trị cộng sản hôm nay luôn là kẻ thù
của dân tộc Việt Nam.
May mắn là
tôi đã hiểu Trung Quốc từ rất, rất sớm như thế. Khi Trung Quốc mở cửa, nhiều
người sang du lịch Trung Quốc đã loá mắt về những thành phố tráng lệ, những
đường cao tốc, những nhà cao tầng mọc lên… Hay là…? Hay là…? Tôi kiểm chứng lại
tư duy của mình và quyết định đi Trung Quốc vào đầu năm 1996 trước khi Hồng
Kông được trao trả về Trung Quốc.
Tôi vẫn thấy
mình đúng ngay từ khi đặt chân xuống sân bay Bạch Vân tỉnh Quảng Đông Trung
Quốc. Vật chất có, nhưng con người của bộ máy công quyền cộng sản Trung Quốc
thì xấu xa và đểu cáng đến mức tôi không thể hiểu nổi. Các nhân viên an ninh và
hải quan Trung Quốc nhìn khách du lịch như kẻ thù, họ nói cười ầm ĩ, thô bỉ và
vừa nói chuyện với nhau vừa làm việc, xét hộ chiếu, đóng dấu… Qua được một cửa,
đến cửa thứ hai thì, đoàn có 12 người mà tôi là trưởng đoàn, có danh sách hẳn
hoi, nhưng tôi bị giữ lại (!). Lý do vì họ đóng dấu nhầm! Thế là tôi, cô hướng
dẫn viên người Trung Quốc và cậu nhân viên của công ty du lịch Travel Company
V.Y.C. thành phố HCM phải quay lại cửa thứ nhất để đóng dấu lại. Cái dấu đóng
lại ấy lại có một con dấu áp lai đóng đè lên, và, họ không xin lỗi gì cả! Từ đó
trong suốt chuyến đi (Quảng Châu – Hồng Kông – Ma Cao rồi trở về Quảng Châu để
về nước) hễ xem hộ chiếu của tôi là an ninh và hải quan lại hoạnh hoẹ.
Khi vào tham
quan một địa điểm nào đó, nếu muốn tìm nhà vệ sinh thì rất… trần ai! Vì tất cả
các biển đề ngoài cửa đều là chữ Trung! Tôi hỏi cô hướng dẫn viên người Hoa thì
được giải thích: Trung Quốc chủ trương thế giới sẽ nói tiếng Hoa, ai muốn đi
lại giao thương với Trung Quốc thì phải học tiếng Trung, vì vậy, có lệnh là đến
nhà vệ sinh cũng phải để chữ Trung, không được có một tín hiệu nào khác! Họ chủ
quan và ngạo mạn một cách rất vô lối và lố bịch!
Nhưng khốn nạn nhất với tôi là lúc từ sân bay Bạch Vân trở về thành phố Hồ
Chí Minh, đến lượt tôi thì bị gạt lại, lý do vì từ Ma Cao về lại Quảng Châu, hộ
chiếu của tôi không có dấu thị thực vào lại Trung Quốc từ Ma Cao, lúc đó thuộc
Bồ Đào Nha. Cô nhân viên hướng dẫn du lịch người Hoa giải thích rã bọt mép họ
chỉ cười hô hố! Cô đưa cả danh sách đoàn 12 người mà tôi là trưởng đoàn… họ
cũng chỉ cười hô hố. Lúc đó, chỉ một cú “phôn” về cửa khẩu Chu Đậu tiếp giáp
với Ma Cao là có thể giải quyết cho tôi về cùng đoàn. Nhưng các nhân viên an
ninh và hải quan còn mãi cười đùa nên không ai giải quyết gì cả. Thế là tôi và
anh hướng dẫn viên của V.Y.C. thành phố HCM phải ở lại Quảng Châu, thuê khách
sạn ở trong 3 ngày để thuê ô tô và chở cả cô hướng dẫn viên người Hoa đi lại
cửa khẩu Chu Đậu để đóng dấu nhập lại từ Ma Cao về Quảng Châu. Đến nơi, họ bật
vi tính lên, thấy có tên tôi trong đoàn, nhưng vì họ “quên”, không đóng dấu
nhập! Họ cộp một cái dấu rồi quẳng lại hộ chiếu cho tôi! Không một lời xin lỗi!
Chúng tôi tốn kém 3 ngày ăn ở và đi lại cả 300 cây số rồi mới “thoát” về nước
được! Con người của bộ máy công quyền Trung Quốc vô cảm, vô liêm sỉ và đểu cáng
đến mức tôi không thể ngờ tới! Đó là kết quả bao nhiêu năm nhào nặn, dạy dỗ,
đào luyện của Đảng cộng sản Trung Quốc. Tôi càng tin rằng một đất nước với lãnh
đạo như thế và con người như thế thì dù có đóng được tàu sân bay cũng sẽ sụp đổ
tan tành bất cứ lúc nào. Và điều tôi nghĩ đã thành sự thật, với sự xuất hiện
của con Covid-19! Trên tất cả, trước tất cả là sự bóp chết tự do thông tin ngôn
luận, và lạm dụng quyền lực để đàn áp nhân dân của bộ máy toàn trị, công an
trị. Nếu bác sỹ Lý Văn Lượng không bị công an đến bắt và bịt miệng thì Vũ Hán,
Trung Quốc và thế giới không điêu đứng như hôm nay! Nhân dân Trung Quốc đã bừng
tỉnh và căm thù đảng cộng sản Trung Quốc. Cả thế giới ghê tởm sự cai trị tàn
độc của đảng cộng sản Trung Quốc. Không có lý do gì để chế độ toàn trị ở Trung
Quốc không sụp đổ. Cho dù nó đang tập đóng tàu sân bay!
Ông Lê Phú Hào, thứ hai, từ trái, và Ông Lê Đức Thọ, thứ ba, cùng đoàn đàm phán Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tại hội nghị Paris. 1973 |