Từ Thức
Đây là những nhà giáo bị kết án tù về tội nâng
điểm, nghĩa là làm một chuyện bất chánh, gian lận, đi ngược lại nghĩa vụ, lương
tâm của nhà giáo.
Sau phiên toà, họ giơ cao ngón tay hình chữ V.
Victory, victoire, chiến thắng. Như những nhà cách mạng, những chiến sĩ nhân
quyền, những anh hùng sẵn sàng vào tù vì chính nghĩa, vì nhân loại.
Trong một xã hội băng hoại, tất cả bậc thang
giá trị hoàn toàn đảo lộn.
Người ta thấy những người làm việc nước nghênh
ngang xây lâu đài bằng tiền ăn cắp, những đại gia thất học đeo vàng nặng như
đeo cùm, những thầy chùa quốc doanh công khai luồn lọt, ninh hót bọn có quyền để
vinh thân phì gia, những ông tướng hôm trước hét ra lửa, hôm sau ra toà khóc
lóc, van xin, những nhà lãnh đạo hèn với giặc, ác với dân. Tất cả đều kiêu hãnh
về mình. Việt Nam ngạo nghễ.
Đó là bức tranh vân cẩu của một thời đại bệ rạc.
Dần dần người ta quen; cái bỉ ổi, cái bất bình thường trở thành cái bình thường,
không ai cảm thấy khó chịu về những cảnh đáng lẽ phải khó chịu nữa.
Mặc dù vậy, cái cảnh nhà giáo trơ trẽn, , kiêu
hãnh ra dấu chiến thắng khi vào tù vì hành động bất lương, vẫn có cái gì nhức
nhối.
Bởi vì học đường, cùng với gia đình, là thành
trì đạo đức cuối cùng, để xã hội khỏi hoàn toàn tan rã. Giáo viên là nhân tố cuối
cùng trong việc trồng người.
Không có hạt giống xấu, chỉ có người trồng cây
dở. ( Victor Hugo: il n’y a pas de mauvaises herbes, il n’y a que de mauvais
cultivateurs ).
Với những kẻ trồng cây, trồng người như vậy,
khỏi cần là thầy bói cũng biết xã hội trôi về đâu.
Thái độ nham nhở của những thầy giáo đi tù, một
mặt phản bội những đồng nghiệp đang tận tuỵ dạy dỗ với đồng lương chết đói. mặt
khác thể hiện khuôn mặt một xã hội lở lói, một nền giáo dục suy đồi, mà đại đa
số giáo chức cũng chỉ là nạn nhân