Nhà văn Hoàng Quốc Hải
Từ bữa Tòa
án Nhân dân tối cao xử phiên giám đốc thẩm về vụ án Hồ Duy Hải, đã có quá nhiều
người nói về vụ án này. Các nhà chuyên môn về pháp luật, từ lập pháp đến hành
pháp, từ giới luật sư đến các nhà văn hóa, các nhà khoa học tự nhiên; từ nhà
văn, nhà báo, nhà giáo, đến đông đảo công chúng. Tất cả đều bức xúc về phiên
tòa xử không đúng luật. Việc kết án không thuyết phục.
Không phải
mọi người nói Hồ Duy Hải có tội hay không có tội; mà vấn đề là ở chỗ bản án
được Tòa tối cao xử giám đốc thẩm tuyên tử hình, lại không có bất cứ một vật
chứng nào làm bằng cớ, chứng minh cho hành vi gây án của bị án Hồ Duy Hải; thay
vào đó dầy đặc những lời cung. Do vậy, bất cứ một người có đầu óc bình thường
nào cũng không thể tin được, chứ đừng nói giới luật gia. Nói chung, sự quan tâm
của công chúng là tính công minh của luật pháp chứ không thiên vị bị cáo hoặc
quan tòa.
Các thành
phần xã hội tham gia phản biện như thế tưởng đã quá đủ, bất tất một nhà văn như
tôi cần gì phải nói thêm. Bất giác, đọc trên mạng xã hội, thấy mấy dòng chữ đậm
đóng khung:
“CƠ QUAN
ĐIỀU TRA KHI KHÁM NGHIỆM HIỆN TRƯỜNG ĐÃ PHÁT HIỆN CÁI THỚT DÍNH MÁU NẰM CẠNH
ĐẦU CÔ HỒNG,MÀ CƠ QUAN ĐIỀU TRA KHÔNG BIẾT ĐÓ LÀ HUNG KHÍ GÂY ÁN NÊN ĐÃ KHÔNG
THU GIỮ.
VỀ CÂY DAO
GÂY ÁN, DO SƠ SUẤT NÊN NGƯỜI TA ĐÃ VỨT ĐI”. (Nguyễn Hòa Bình, Chánh án TANDTC)
Và nữa, xem
truyền hình trực tiếp ông Nguyễn Hòa Bình giải trình vụ án trước Quốc hội, nội
dung cũng phù hợp với điều đang loan trên mạng xã hội, khiến tôi buộc phải lên
tiếng.
Về nghiệp vụ
cán bộ điều tra, thì cán bộ từ cấp xã, phường đều đã được học luật như Luật dân
sự, Luật hình sự… nhằm giải quyết các tranh chấp dân sự từ cấp cơ sở.
Công tác
điều tra hình sự từ cấp huyện, quận trở lên được xem là nghiệp vụ chuyên trách.
Mỗi khi có vụ án xảy ra, việc đầu tiên là cô lập hiện trường, bắt giữ hung thủ,
thu thập tang vật, lấy cung những người trực tiếp chứng kiến… Trong trường hợp
hung thủ đã tẩu thoát, thì việc giữ nguyên hiên trường, thu thập tang vật là
điều tối quan trọng trong nghiệp vụ của cán bộ điều tra.
Vậy mà: “Cơ
quan điều tra khi khám nghiệm hiện trường đã phát hiện cái thớt dính máu máu
nằm cạnh đầu cô Hồng mà do cơ quan điều tra không biết đó là hung khí gây án
nên đã không thu giữ v.v…”
Thế mà đây
là vụ án hình sự, giết hai mạng người cùng một lúc với hành vi hết sức dã man.
Tất cả đều phơi ra trước hiện trường, nhưng cán bộ điều tra lại vứt hết vật
chứng: Cái thớt dính máu, chiếc ghế và con dao có liên quan đến việc gây án, kế
cả các vết máu… các vật trên đều được gom lại và đều … vứt đi hết; đều nằm
ngoài hồ sơ vụ án. Nhưng được ông Chánh án Tòa án tối cao biện minh: “Do sơ
xuất của cán bộ điều tra vì không biết đó là vật gây án”. Trong án văn, Chánh
án Tòa tối cao Nguyễn Hòa Bình lại nói: “Tuy có sai sót nhưng không làm thay
đổi bản chất vụ án”. (Vì bản chất của vụ án là phải tìm cho bằng được một người
nào đó để giết). Và ông thao thao bất tuyệt đọc như học sinh cấp 1 đọc bài học
thuộc lòng trước Hội trường Quốc hội, về các lời khai được cho là của tử tù Hồ
Duy Hải nhận tội giết hai cô gái ở Bưu điện Cầu Voi. Ông Nguyễn Hòa Bình cho đó
là bằng chứng buộc tội. Và ông kết cho Hồ Duy Hải án tử hình.
Và có kẻ còn
đe các đại biểu Quốc hội nên thận trọng khi phát biểu kẻo các thế lực thù địch
lợi dụng… Tự nhiên tôi chợt nghĩ đến hình ảnh Triệu Cao phát biểu trước triều
đình của Tần Nhị thế (-207 – 163 tr CN) khi y đưa con hươu vào sân triều, nói
là con ngựa để tặng nhà vua. Trong khi vua còn ngơ ngác, Triệu Cao chỉ vào con
hươu hỏi các quan: Đây là con ngựa đúng không? Gần hết số các quan có mặt đều
đồng thanh đáp: Con ngựa!
Liệu ta có
thể tin được lời ông Nguyễn Hòa Bình nhân danh Chánh án Tòa án tối cao nói
không?
Xin thưa,
bất cứ một cán bộ điều tra nào cũng có nghiệp vụ cơ bản. Vậy, điều ông Chánh
tòa Nguyễn Hòa Bình nói là không khả tín. Trừ trường hợp chúng ta đang sống vào
thời của Tần Nhị thế.
Song, nếu sự
việc xảy ra đúng như ông Chánh tòa tối cao nói, thì nút thắt đầu tiên nằm ở cán
bộ điều tra - Thủ tiêu tang chứng; đương nhiên là tòng phạm. Tại sao ông Chánh
tòa tối cao lại sáng suốt bỏ qua chi tiết này???
Những gì đã
được phơi bầy ra trước công luận, thì vụ án này có quá nhiều chi tiết đáng ngờ
về phía cơ quan điều tra và cơ quan xét xử.
- Cơ quan
điều tra thì thủ tiêu tang chứng.
- Cơ quan
xét xử các cấp từ sơ thẩm, trung thẩm, thượng thẩm và giám đốc thẩm đều nhất
trí trọng cung chứ không trọng chứng, và đều thống nhất y án tử hình.
Nhân danh
một Nhà văn cao tuổi, tôi đề nghị:
1/ Điều tra
lại vụ án từ đầu, bởi một số thành phần do Uỷ ban tư pháp Quốc hội chỉ định.
2/ Quốc hội
cho phép một nhóm luật sư do Hội luật gia Việt Nam, tập hợp các luật sư có kinh
nghiệm và có trình độ nghiệp vụ, có lương tâm nghề nghiệp, họp thành một nhóm
điều tra độc lập trong vụ án Bưu điện Cầu Voi.
3/ Phải đưa
nhóm cán bộ điều tra vụ án Bưu điện Cầu Voi vào diện điều tra với tội danh tòng
phạm trong vụ án giết người này.
4/ Phải trả
tự do ngay lập tức cho Hồ Duy Hải. Bởi trong cáo trạng đều nêu kẻ giết người đã
sờ soạng kích dục nạn nhân, đã bóp cổ nạn nhân, đã cầm hung khí như dao, thớt,
ghế đánh vào đầu nạn nhân. Nhưng những vân tay thu được không một vân tay nào
trùng hợp với vân tay của Hồ Duy Hải, đó là bằng chứng hùng hồn chứng tỏ Hồ Duy
Hải là vô can.
Vả lại:
“Phàm ai bị cáo dưới tội danh gì đều được coi là vô tội cho đến khi tội danh ấy
được chứng minh rõ rệt trong một vụ xét xử công khai có đủ bảo đảm cho bị cáo
về quyền bào chữa”. (Trích Tuyên ngôn nhân quyền của Liên hợp quốc công bố ngày
10/12/1948 ).
Căn cứ vào
Tuyên ngôn nhân quyền, quá trình xét xử vụ án Hồ Duy Hải có mấy vấn đề còn chưa
ổn:
- Quá trình
xét xử và luận tội, Tòa án các cấp đều không dẫn ra được bằng chứng phạm tội
của Hồ Duy Hải, mà chỉ căn cứ vào lời cung. Tức là trọng cung hơn trọng chứng.
Bởi những gì gọi là chứng, thì cơ quan điều tra đã chủ động thủ tiêu, nhưng
được ông Chánh tòa giám đốc thẩm biện minh rằng: “Cơ quan điều tra không biết
đó là hung khí gây án nên đã không thu giữ?!”.
Như vậy Tòa
kết án chỉ căn cứ vào CUNG chứ không có CHỨNG. Nhưng cung thì không một ai có
thể tin nổi. Vì sự bức cung là một truyền thống đáng kinh ngạc của cơ quan điều
tra nước ta. (Nạn nhân của oan sai thì rất nhiều, xin không dẫn thêm vào bài
viết này).
- Qúa trình
tố tụng và xét xử, luật sư bào chữa cho bị can Hồ Duy Hải không được Tòa tôn
trọng, không được tham dự và tranh tụng đầy đủ như luật định, mà tùy thuộc vào
thẩm phán phiên tòa, lúc cho tham dự, lúc mời khỏi tòa. Vừa đuổi đi hôm trước,
hôm sau lại mời lại một cách tùy tiện.
Việc giam
giữ công dân vô tội ròng rã 12 năm và khép vào án tử hình, nếu không được thay
bằng một vụ án khác có điều tra minh bạch, và trước khi xét xử lại, phải trả tự
do ngay cho Hồ Duy Hải; thì còn có cơ hội cứu vãn được nền pháp trị nước nhà.
Và rồi vụ xét xử sau, mà có bằng chứng buộc tội Hồ Duy Hải có sức thuyết phục
về mặt pháp lý, sẽ được công chúng hoan nghênh.
Còn như bản
án giết người không bằng chứng này mà được thi hành, thì nền pháp trị Việt Nam
được xem như đã cáo chung, và có nguy cơ, vụ này sẽ là sự mở đầu cho thời kỳ
luật rừng lên ngôi.
Hà Nội ngày 22/6/2020.