Gs
LTS: Có lẽ chúng tôi không cần giới thiệu nhiều về Gs
Văn Hóa: Kính chào Giáo sư, hôm nay báo Văn
Hóa hân hạnh được tiếp xúc với Giáo sư qua một số vấn đề, xin được vào đề ngay:
Là một trong 36 trí thức VN hải ngoại ký tên trong THƯ NGỎ (trong đó có Gs Vũ Quốc Thúc), cho đến đã hơn 4 năm, ông nhận thấy THƯ NGỎ đã có tác động nào hay rơi vào quên lãng đối với chính phủ VN?
Là một trong 36 trí thức VN hải ngoại ký tên trong THƯ NGỎ (trong đó có Gs Vũ Quốc Thúc), cho đến đã hơn 4 năm, ông nhận thấy THƯ NGỎ đã có tác động nào hay rơi vào quên lãng đối với chính phủ VN?
Gs Lê Xuân Khoa : Khi chúng tôi chủ trương viết Thư
Ngỏ, không phải là tự nhiên, mà do ở trong nước có hai Kiến nghị của 72 (giới)
trí thức và một cái nữa của các đảng viên. Chủ trương của họ đưa ra có hai điểm
chúng tôi rất tán thành: Thứ nhất là trong nước đang đối phó với sự xâm lược
của Trung Qu ốc,
tìm cách làm sao VN thoát ra khỏi sự khống chế của TQ, đấy là cái kiến nghị của
trí thức và đảng viên trong nước. Thứ hai là tiến đến lộ trình hội nhập với thế
giới dân chủ nghĩa là phải bắt đầu cải tổ chế độ chính trị chứ không chỉ cái tổ
kinh tế. Hai điểm đó là điểm chúng tôi trong đợi ở ngoài này. Chúng tôi ở ngoài
này không có lập đảng lập phe gì hết , chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trao đổi qua
email, ví dụ như qua Pháp, qua Canada, qua Úc ... thì chúng tôi vẫn có cái
chuyện là làm thế nào mà mong ước hay có cơ hội gì thúc đẩy chuyện trong nước
phải đi vào cái chỗ "thoát Trung", và con đường thứ nhì là xây dựng
dân chủ. Khi Kiến nghị trong nước lên tiếng, chúng tôi tán thành và bên ngoài
tìm cách hỗ trợ trong nước cho có uy tín và mạnh hơn, bởi thế chúng tôi chọn
hình thức "Thư Ngỏ" mà không chọn "Kiến nghị", vì chúng tôi
hiểu người trong nước, trong đảng "Kiến nghị" với chính phủ của họ,
còn chúng ta ở ngoài không có kiến nghị mà chỉ là thư ngỏ, thư ngỏ không chỉ
viết riêng cho chính quyền mà công bố cho tất cả mọi người biết. Cho đến
bây giờ đề tài đó vẫn còn thời thượng, còn chính quyền họ nghe theo tới đâu thì
chúng ta theo dõi thấy họ dường như muốn đi về hướng đó mà vẫn còn có cái sự
"thụt tới thụt lui".
Văn Hóa: Là một nhà Biên niên Sử, ông có theo dõi cuộc diễn binh, duyệt binh tại Sàigon hôm 30 tháng Tư vừa qua, theo ông nó có gì đặc biệt, nhất là qua bài diễn văn của ông Nguyễn Tấn Dũng?
Gs Lê Xuân Khoa : Sự thực tôi không chú ý lắm về cái
duyệt binh vì tôi cho đấy là cái "diễn tuồng" của chính quyền trong
nước. Tôi hoàn toàn không tán thành, bởi vì đã đến cái ngày kỷ niệm 30 tháng Tư
đừng có nên biểu dương cái thái độ để cho ngoài có thể nhìn nhận như là để biểu
dương sức mạnh hay khoe khoang quá khứ; đã đến lúc phải quên cái quá khứ đó đi,
hướng về tương lại nhiều hơn; chính ông Dũng cũng nói là đóng lại qua khứ hướng
về tương lai, đằng này lại ôn lại hình ảnh quá khứ, sống lại quá khứ ... Bài
diễn văn của ông Nguyễn Tấn Dũng có thể nói tôi hoàn toàn thất vọng, rất ngạc
nhiên và thất vọng.
Văn Hóa: Giáo sư đã bỏ ra nhiều năm ở đại
học Johns Hopkins nghiên cứu về Biển Đông, tình hình và diễn biến Biển Đông
hiện nay ông nhận xét như thế nào?
Gs Lê Xuân Khoa : Tôi cũng xin nhắc lại là sau khi
chúng tôi viết Thư Ngỏ, chúng tôi có lập ra một "Diễn đàn Trí thức",
"Việt Nam Issues Forum", ở hải ngoại chúng tôi có một nhóm anh
em trao đổi, theo dõi tình hình trong nước, chú ý đến vấn đề nào mà mình có thể
thấy rằng mình đưa ý kiến để trong nước những anh em trí thức có thể dùng được,
làm áp lực để vận động chính quyền trong nước, cũng như đối với quốc tế chúng
tôi thấy có điểm gì cần làm được. Có hai vấn đề chính mà chúng tôi thường xuyên
theo dõi cho đến bây giờ, thứ nhất là Biển Đông thứ hai là Sông Mê Kông. Vấn đề
Biển Đông có hai khía cạnh, chúng tôi có hai nhóm làm việc, nhóm thứ nhất
chuyên về "Tư liệu Lịch sử", dựa vào tài liệu trong nước có, dựa vào
tài liệu ngoài này có và dễ kiếm hơn ví dụ như ở Pháp thì vào thư viện Quốc gia
Pháp, bên nay thì đi khai thác ở các thư viện bên này hoặc của tư nhân, chúng
tôi có những đối chiếu, bổ túc cho nhau, nhưng cũng nhân dịp đó mà tạo ra mối
quan hệ với các nhà nghiên cứu trong nước họ cũng đang đi tìm tài liệu lịch sử
để chứng minh rằng Hoàng Sa và Trường Sa là của VN. Cho đến bay giờ chúng tôi
vẫn làm việc rất sát với các nhà nghiên cứu trong nước kể cả các tài liệu tiếng
Pháp, tiếng Anh, tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Ý, cũng như các tài liệu viết bằng chữ
Hán. Đấy là khía cạnh thứ nhất về tài liệu, khía cạnh thứ hai là Luật pháp,
chúng tôi thấy ngoài này mình có ưu thế là có nhiều luật gia cũ cũng như mới
theo học Luật quốc tế. họ nắm vững được các yếu tố về luật quốc tế, quốc gia,
do đó nếu trong trường hợp "kiện" Trung Qu ốc về Biển Đông thì có thể kiện được không
và có hy vọng gì không, chắc chắn trong nước họ cũng đưa lên chính quyền, còn
chính quyền họ dùng được tới đâu hay không dùng thì mình chưa biết.
Văn Hóa: Thưa Gs, các tài liệu lịch sử chứng
minh chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa thì phía bên Trung Qu ốc cũng đưa ra cả ngàn
trang tài liệu chứng minh chủ quyền các hòn đảo đó thuộc về họ, ngay cả
Philippines cũng đưa ra tài liệu, như vậy thì qua các tài liệu đó (VN,TQ,PHI),
có những điểm xung đột nào, điểm khác biệt nào, điểm trùng hợp nào trong lúc ba
bên hiện đang tranh chấp?
Gs Lê Xuân Khoa : Cho đến bây giờ, chủ yếu là có sự
so sánh tài liệu của TQ và của VN. Tất nhiên chúng tôi có sự phản biện, có sự
so sánh chúng tôi mới chứng minh là TQ không có tài liệu đầy đủ hoặc sai sót,
chứng minh là phía VN thật sự có tài liệu chính xác. Từ đó, cung cấp cho nhóm
Pháp lý, nhóm Pháp lý từ đó có thể đưa luận cứ đứng về mặt Công pháp quốc tế,
dựa vào cả Hiến chương Liên hiệp quốc để có thể tranh cãi với TQ trước Tòa án
Quốc tế.
Văn Hóa: Tài liệu của VN và tài liệu của
Philippines có sự khác biệt như thế nào trong lúc hai nước đang có tranh chấp?
Gs
Văn Hóa: Trong vụ kiện của Philippines lên
tòa Trọng tài Quốc tế La Haye ,
thái độ của Việt Nam có vẻ như không được rõ ràng lắm , theo Gs thấy nó như thế
nào?
Gs Lê Xuân Khoa : Theo chủ trương của chúng tôi thì
nhất định mình phải đi với Philippines, mình phải ủng hộ tuyệt đối, nhất là khi
mình chưa tiện, khi chính phủ VN thấy là chưa tiện đứng ra để đối đầu hẳn
với TQ thì ít nhất cũng phải hỗ trợ Phi, phải vận động quốc tế để làm áp lực
với TQ, còn làm lấy chưa được thì phải dựa người khác, trong khi đó phải tiến
tới (tới) cái chỗ mình phải chủ động làm tới nơi đi chứ không phải ngồi
chờ .
Văn Hóa: Trong chuyến đi của ông Nguyễn Phú
Trọng hội đàm với ông Tập Cận Bình, nhận định của Giáo sư về bản Thông cáo
chung giữa VN và TQ đối với vấn đề Biển Đông như thế nào?
Gs Lê Xuân Khoa : Có lẽ tôi nên lui lại một chút về
việc ông Nguyễn Phú Trọng đi Bắc Kinh. Ông Trọng đi Bắc Kinh trước khi đi
Washington, tuy chưa biết đi Washington như thế nào nhưng chỉ biết khi
Washington mời Nguyễn Phú Trọng đi Mỹ thì Tập Cận Bình lúc đó mới mời Nguyễn Phú
Trọng đi Bắc Kinh. Chuyện mời đó so với thái độ của Bắc Kinh đối với VN trước
đây thì đó là một sự xoay chuyển 180 độ. Khi hiện tượng giàn khoan HD-981 xẩy
ra vào tháng Năm năm ngoái, thì Trọng phải vội vàng xin liên lạc ngay với Bắc
Kinh để cầu cứu làm sao để giải quyết vấn đề này và xin được gặp Tập Cận Bình.
Chúng tôi được biết là mấy lần Trong xin mà bị từ chối, trong nước họ đếm tất
cả là đến 30 lần, kể cả chính thức và không chíng thức qua các kênh, cán ngả
khác nhau mà bị Cận bình từ chối không cho gặp, như thế thái độ TQ dứt khoát
với VN, nó cho rằng VN là tay sai rồi, nó cho quốc tế biết đừng có đặt vấn đề
VN ra nữa, xong rồi, khi VN đặt vấn đề thảo luận với nó thì nó từ chối, đó là
chuyện nó muốn làm mất mặt đảng CSVN, nhất là TBT đảng CSVN. Tôi thấy khi mà Mỹ
có thể đã điều đình với VN, và VN vì chuyện đó mà thấy nguy, thứ nhất là thấy
TQ (bất mãn) bỏ rơi mình, đối xử tàn nhẫn như vậy, phi ngoại giao, có thể nói
rất là vô lễ.Nhưng, cái này tôi mới cho là yêu tố quan trọng, nguy hiểm như thế
này mới thấy sự bất mãn của nhân dân trong nước, nhân dân trong nước lại càng
khinh bỉ chính quyền này, nhân dân trong nước càng thấy rằng TQ quyết liệt lấy
VN và như thế là chết rồi cho nên sự bất mãn của dân chúng bùng lên rất mạnh,
và cái sự vùng dậy rất mạnh đó khiến cho Nguyễn Phú Trọng và cái phe thân
Tầu phải suy tính lại. Trong lúc suy tính thì ta thấy có hiện tượng Nguyễn Tấn
Dũng làm cái chương trình "Chân dung Quyền lực", tôi không dám nói là
của Nguyễn Tấn Dũng nhưng ai cũng biết là cái trang "Chân dung Quyền
lực" đó hoàn toàn đứng trên quan điểm Nguyễn Tấn Dũng, hoàn toàn chống lại
cái đám thân Tầu, khi tất cả cái tội ác, tội tham những đàn em của Phú
Trọng bị đánh thì ta thấy cái khuynh hướng chống TQ, thân tây phương, thân Mỹ
nó lên vào lúc đó nó rất nguy hiểm vì toàn dân nổi lên, toàn dân được tự
do hiểu biết thì đến lúc nào đó phe TQ sẽ bị lật đổ.
Bởi lúc đó sự hoảng hốt đó cho nên cái đám Bộ chính trị phải họp (ba ngày) để
chận cái chuyện đó, thì chúng ta mới thấy rằng bỗng nhiên trang "Chân dung
Quyền lực" phải khựng lại trong vòng khoảng mấy tháng nay. Cái ngừng đó
đây phải hiểu rằng có sự can thiệp của nội bộ để ngồi lại với nhau để điều đình
rồi. Cái điều đình nó đưa đến cái gì, đưa đến cái dung hòa, nếu phe Nguyễn Tấn
Dũng không thắng hoàn toàn thì nó cũng phải được như thế nào thì nó mới chịu
ngưng trang CDQL ,
cho nên khi Bộ chính trị nhìn thấy TQ phản bội lại mình, bắt mình phải lệ thuộc
nó qua trắng trợn thì điều đó không thể (chấp nhận), dù có vì quyền lợi riêng
thì không thể đối với nhân dân có thể nhận chuyện đó được, thế nào nhân dân nó
cũng lật mình thôi, cho nên họ phải nhân nhượng điều đình lẫn nhau, tôi nghĩ
rằng cái phe TQ bắt đầu chấp nhân chuyện xa TQ đi, bắt đầu xích lại gần Mỹ hơn,
khi có dấu hiệu có thể đi lại gần với Mỹ thì Mỹ có lời mời Phú Trọng. Ta có thể
hỏi tại sao Mỹ lại mời Trọng mà không mời Dũng, ta có thể hiểu rằng đối với Mỹ
Nguyễn Tấn Dũng coi như thân Mỹ rồi. Dũng chống TQ nó khá rõ rồi, cho nên đối
với Hoa K ỳ nếu
mình lấy được cái anh mà nó đang theo Tầu bây giờ nó muốn theo mình thì kéo
được thêm anh đó thì nó càng mạnh. Đấy là lý do mỹ mời Nguyễn Phú Trọng.
Văn Hóa: Trở lại vấn đề giàn khoan HD-981,
có hai điểm, ý đồ chính khi TQ "âm thầm" kéo giàn khoan vào thềm lục
địa VN, thứ hai là trong trận "đối đầu" đó, tạm gọi đó là trận đánh
mới ở trên Biển Đông giữa VN và TQ,vấn đề "thắng" hay "bại"
thuộc về phe nào?
Gs Lê Xuân Khoa : Nếu mà nói "thắng" hay
"bại" do cái giàn khoan HD-981 đó thì tôi thấy TQ bại. TQ làm một cái
sai lầm lớn vô cùng, đối với VN hay đối với quốc tế cả hai phương diện đều sai
lầm hết. Bởi vì đối với quốc tế thì tất cả không có quốc gia nào hỗ trợ chuyện
đó. Tất cả dư luận từ các nước ASEAN dù có không lên tiếng chống đối chăng nữa
thì rõ ràng ASEAN cũng không chấp nhận được, chưa kể các cường quốc Mỹ, Tây họ
đều lên tiếng chống lại. Đối với VN thì rõ ràng TQ cho các anh thấy rằng các
anh là tay sai của tôi rồi, thành ra TQ coi thường VN đến độ VN muốn được giải
thích TQ không thèm cho giải thích. Một sai lầm rất lớn là TQ đã gây nên sự bất
mãn của đám tay sai đàn em, bất mãn kinh khủng đối với nhân dân, bằng chứng là
các vụ đập phá, biểu tình, đập phá các cơ quan của TQ dính tới các cơ quan khác
nữa. Điều đó là phản ứng của nhân dân chống TQ nó mạnh đến độ TQ bất ngờ.
Văn Hóa: Gs có nghĩ thế nào khi giàn khoan
đó "âm thầm" kéo đến VN và rút ra cũng "âm thầm"?
Gs Lê Xuân Khoa : Tôi nghĩ rằng cái "âm
thầm" đó nó có tính cách lặng lẽ thôi, chứ việc nó kéo vào đó là hiển
nhiên rồi. Công khai chứ đâu phải âm thầm. Kéo cái giàn khoan vào đó là cả một
cái biến cố ghê gớm, nhưng khi mà rút đi lặng lẽ thì đó cũng là cái hoạt động
công khai rồi, điều đó chứng tỏ cho TQ thấy họ sai lầm,và vì thế cho nên là khi
Tập Cận Bình mời Nguyễn Phú Trọng sang Bắc Kinh chưa bao giờ có một nhân vật
nào của VN kể cả Hồ Chí Minh được TQ đón tiếp bằng 21 phát súng thần công, tất
cả nghi lễ lớn nhất để mà chuộc lại cái lỗi đối với VN, để mà kéo hết sức VN về
phía mình đừng để nó ngả về phía Mỹ. Đây là cái cố gắng nỗ lực của TQ để mà lấy
lại cảm tình đối với VN.
Gs Lê Xuân Khoa : Cho đến lúc đó, nhưng mà khi mà đã
nhận lời đi thăm TQ sang gặp Cận Bình rồi thì tôi nghĩ chuyện đó nó không còn
như vậy nữa. Nó không phải là chuyện bất mãn hoàn toàn với TQ nữa, nó có cái sự
thỏa hiệp với TQ mà chúng ta không được biết rõ lắm. Nhưng mà trở lại với câu
hỏi là đi với TQ có phải là ngả với TQ hay không thì cái lời mời Phú Trọng sang
TQ rất là nhanh, rất gấp, bởi vì sau khi biết cái thái độ bất mãn của VN thì
Cận Bình mới bằng lòng mời Trọng đi, đi gấp rút trước khi Phú Trọng đi Mỹ trong
vòng mấy tuần nữa. Khi mời như vậy, thường thường nếu có các văn kiện gì ký kết
thì phải nói chuyện với nhau ít nhất cả năm trước hay ít nhất cũng phải dăm bẩy
tháng trước, đây ngày đầu tiên mới tới đã có 7 văn bản sẵn đó để cho hai bên ký
kết rồi, tức là 7 văn bản đó do TQ nó đã soạn sẵn rồi, ngày đầu tiên tới nơi,
hai ông chủ tịch ngồi đó chứng kiến ký kết văn bản. Chỉ có bản Thông cáo chung
mà chúng ta được biết chứ còn cái nội dung 7 văn bản thì không biết nó làm sao
cả, nhưng chúng tôi rất nghi rằng các văn bản đó bất lợi cho VN, bằng chứng là
trong Thông cáo chung nhắc đi nhắc lại 16 chữ vàng, bốn tốt, điều dó có thể
hiểu cái cam kết của VN không ra khỏi ảnh hưởng của TQ, không dám "thoát
Trung".
Văn Hóa: Cái giàn khoan kéo đến VN vào tháng
5 năm ngoái, gần một năm sau, Tập Cận Bình mới mời Nguyễn Phú Trọng, điều đó có
gì gấp rút?
Gs Lê Xuân Khoa : Tôi nghĩ khi Tập Cận Bình cho giàn
khoan rút ra thì họ biết là có sai lầm, nhưng cái chuyện họ mời ngay đi thì
chắc là chưa có đâu, nhưng (nếu lúc đó) khi có cơ hội thì cũng nên tiếp anh
này, đàn em của mình để cho nó đỡ bị "bất mãn" quá.
Văn
Hóa: Trong
quá khứ trước đây ông có dịp nhiều lần tiếp cận với các ông Nguyễn Cơ Thạch, Võ
Văn Kiệt, nhân cách, quan điểm và khuynh hướng của hai ông đó có ảnh hưởng đến
các chóp bu hiện nay đang lãnh đạo đảng CSVN trong mối quan hệ tay ba Việt- Mỹ
- Trung?
Giáo sư |
Văn Hóa: Thưa Gs, trở lại thời sự, mới đây,
trong cuộc phỏng vấn của cô Trà
My trên đài VOA với nguyên Đại sứ Pete Peterson tại VN, ông
Petrson trả lời rằng:"Mỹ không ngầm muốn thay đổi ý thức hệ trong lòng
Việt Nam", có nghĩa là không quan tâm đến chủ nghĩa "Xã hội Chủ
nghĩa" mà đảng CSVN đang cai trị đối nội cũng như đối ngoại, điều đó có
nói lên những vận động của Gs và các quý vị bên ngoài gần như bị
"negative?"
Gs Lê Xuân Khoa : Tôi không nghĩ như vậy, bởi vì các
sự vận động theo tôi nó có cái sự tiến bộ trong mối quan hệ giữa Mỹ và VN; lúc
trước VN hoàn toàn đi với TQ mà không có đi với Mỹ và cảng ngày càng có thái độ
là muốn đi với Mỹ, và ngay như tôi phân tích là cái nhóm thân TQ là nó bắt đầu
nó thấy "nguy" là nếu cứ bám chặt TQ thì nhân dân người ta vùng dậy
người ta lật đổ, cho nên nó mới phải dùng cái chuyện chấp nhận cái đồng thuận,
một cái compromise với lại cái phe chống TQ bằng cách là "nhích" lại
với phía Mỹ, còn nhích ra làm sao thì cái chuyện nội bộ của họ, cho đến bây giờ
chúng ta chỉ có thể phỏng đoán thôi, nhưng trả lời câu hỏi
"negative", thì chính chúng tôi luôn luôn hiểu như vậy, có nghĩa là
khi mà đi với Mỹ thì tất nhiên Mỹ phải có sự nhân nhượng, không đòi 100% nữa,
bởi vì muốn kéo họ về với mình thì có thể "dễ dãi" như thế nào để cho
nó đứng có "sợ" quá. Đấy! ... cho đến khi mà hai cái phe nội bộ nó
nhân nhượng với nhau, cái phe thân Tầu nó nhân nhượng để nó đi về phía tây
phương, với Mỹ thì Mỹ cũng sẽ bắt đầu nhân nhượng lại mà không có thúc ép nhiều
quá, do đó mới nói vấn đề là có thể chấp nhận chính quyền CS, chấp nhận một
chính quyền độc tài; Mỹ đã hợp tác với bao nhiêu là nước độc tài CS như TQ,
Nga, ... bây giờ thì Mỹ là một đối tác rõ ràng với TQ thì tất nhiên không có
nghĩa là một nước CS thì Mỹ không hợp tác, lúc trước thì Mỹ đặt vấn đề không
thể chấp nhận một chính quyền như vậy (độc tài - CS) cho nên mới có khuynh
hướng có thể là chấp nhận hợp tác với bên đây, vấn đề ý thức hệ không quan
trọng, chúng tôi gạt sang một bên, miễn là chơi với nhau trên thực tế, ý của
Peterson nói là như thế, đấy có thể là cái hướng nhượng bộ nào đó, nhân nhượng
nào đó của Mỹ, nhất là về "nhân quyền" cũng có thể nhân nhượng một
phần nào đó, nhưng VN phải tỏ thiện chí thật sự về vấn đề nhân quyền mới được,
tức là hai bên cùng đi tới chứ không thể là một chiều; bởi vì bản chất của vấn
đề "nhân quyền" nó khó hơn chuyện nhân hượng về "ý thức
hệ", Mỹ có thể nhân nhượng về ý thức hệ nhưng Mỹ không thể nhân nhượng về
nhân quyền được. Nhân nhượng ở chỗ có thể chậm lại một chút, nhẹ tay hơn một
chút thôi nhưng vẫn phải đòi hỏi VN chứng tỏ thiện chí của mình, rất cụ thể thí
dụ như thả một số người đã bắt chỉ vì khác quan điểm không phải là để lật đổ
chính quyền, bạo động. Thứ hai là phải ngưng chuyện bắt bớ đàn áp các phong
trào ái quốc, vấn đề tôn trọng nhân quyền ... ít nhất là hai điều đó mà tôi cho
là gai góc nhất cho đến bây giờ chưa giải quyết xong giữa VN và TQ.
Nguyên Đại sứ Mỹ Pete Peterson đầu tiên tại VN sau khi hai nước Mỹ - Việt chính thức ký kết bang giao năm 1999. Ảnh Source VOA
|
Gs
Lê Xuân Khoa : Ông Tương Lai là người mà
tôi có đối thoại nhiều khi tôi gặp ông Võ Văn Ki ệt có ông Tương Lai ở đó, từ đó
có sự trao đổi rất thường xuyên ... Tôi hiểu ông Tương Lai là người của
đảng, ông nhìn nhận là chuyện phải thay đổi như là con đường mà chúng ta nói là
"thoát Trung", thứ hai là thay đổi thể chế từ độc tài sang dân chủ,
thì ông ấy "chọn" con đường đó thật, nhưng mà chọn đứng về phương
diện chính trị thì ông
Tương Lai là người của đảng, vẫn còn là người trong đảng cũng
như một số anh em khác của đảng có tư tưởng tiến bộ. Cái chủ trương của ông Tương Lai là lúc này
chưa có thể lập ngay một "đảng đối lập" được để có thể đi đến chỗ đa
đảng được, là chỗ hãy thay đổi cái chế độ này từ độc tài sang dân chủ cái đã
rồi từ đó nó sẽ đi đến những hình thức kia sau, nó là cái bước đường đầu tiên
thôi, chứ còn bây giờ mà để cho ra ngay một chế độ dân chủ đa nguyên ngay thì
điều đó là cái điều nó chống, thành ra, đứng về mặt ông ấy là người trong đảng,
đứng về mặt một người nghiên cứu như tôi ở ngoài thì tôi thấy ... quan điểm đó
nó cũng hợp lý thôi, nghĩa là ... lúc này chưa có thể cho rằng lập cái đảng
khác để có thể nó đi đến xung đột ngay, bây giờ hãy chấn chỉnh cái đảng đó để
dân chủ hóa chế độ, tôi cho đó là cái bước đầu tiên để có cái bước kế tiếp,
chúng ta chấp nhận bước đầu trong cái lộ trình từng bước. Thứ hai là vấn để
quốc phòng; nếu VN nhìn thấy nguy cơ TQ nó sẽ chiếm mình tới nơi rồi thì dù là
các ông lãnh đạo, các người có phục tòng TQ đi nữa thì (vì quyền lợi dân
tộc) cũng phải "sợ" nhân dân, trắng trợn với nhân dân đến nỗi (là
mặc kệ) đồng ý rằng quốc phòng mình chẳng nên làm gì cả cứ theo TQ thôi chẳng
cần phòng bị gì hết ... Cứ thế thì càng thách thức nhân dân quá, vấn đề như vậy
là chứng tỏ cứ nô lệ quá, chọc tức nhân dân để người ta nổi dậy, cho nên điều
đó (quốc phòng - trang bị vũ khí) chưa chắc là ý muốn thật sự của các ông lãnh
đạo đảng là thành thực cho cái đảng của mình nó mạnh hơn để chống TQ để bảo vệ
đất nước. Thật sự đây, cũng là điều (mua vũ khí) là để mặc cả với TQ là để xin
ông anh đừng có mạnh tay quá để cho em được sống, đấy là tôi nghĩ đơn giản thế
thôi! Thật sự ra tôi không có tin hoàn toàn cái chuyện họ tiến tới cái đó (mua
vũ khí) để chống TQ. Lẽ dĩ nhiên mình cũng phải lợi dụng cái chuyện đó để mà
mạnh ra, đồng thời cũng mong trong nước cái đám, cái giới chống TQ người ta dựa
vào thế mạnh đó (có vũ khí) để mà đẩy được quân đội nhen nhúm lên có sẵn cơ sở
mạnh để đối phó với TQ.
Văn
Hóa: Trong chính sách đối ngoại của CSVN xưa nay
người ta hay ví von đến từ ngữ "đu dây"; giả sử nếu VN có "đu
dây" với các liệt cường hiện nay thì theo Gs nên "đu" như thế
nào?
Gs
Lê Xuân Khoa :
Hổi nẫy tôi có nói về cái đám thân Tầu, thân Mỹ như thế nào thì nó là cái
chuyên "đu dây" rồi đấy. VN nói rằng không đi với ai để chống ai cả
có nghĩa là chơi với tất cả các nước thì đó là chính sách chung như vậy, thì
tôi lại hoàn toàn tán thành chính sách đó là VN không nên đi vào hẳn với nước
nào cả mà phải "độc lập" với tất cả các nước. Nhưng độc lập đây không
có nghĩa rằng là để cho nước nào đó nó khống chế mình mà mình phải chịu, cho
nên trong cái thế độc lập này, tôi nói cụ thể là một bên là TQ và một bên là
Mỹ, thì Mỹ làm gì với VN? Mỹ chỉ muốn VN ra khỏi TQ, tại sao? Tại vì TQ bây giờ
chỉ muốn khống chế cái biển Đông, ngăn chận Mỹ ở biển Đông, ngăn chận địa chính
trị, từ cả mấy trăm năm nay Mỹ làm chủ biển Đông, bây giờ (TQ) lại loại Mỹ ra
khỏi biển Đông để TQ làm chủ tình hình biển Đông, để có thề chiếm hữu toàn thể
Đông Nam Á, và từ đó làm cái bàn đạp để đẩy Mỹ ra khỏi vai trò của thế giới, do
đó Mỹ không thể chấp nhận chuyện đó, thế cho nên Mỹ muốn VN phải tìm cách
"thoát Trung" để mà dùng cái đó mặc cả với TQ là anh dừng có lấn tới
chiếm hoàn toàn biển Đông. Phía Mỹ không có can thiệp vào nội bộ VN, chỉ muốn
VN độc lập với TQ (chứ không phải muốn VN độc lập với Mỹ) mà thôi. Cái này phải
nói thêm là Mỹ đối với VN có thể vì quyền lợi kinh tế nào đó, nhưng sự thực
quyền lợi kinh tế đối với VN cũng chỉ một phần thôi, rất nhỏ, chuyện chính là
Mỹ không có tham vọng về đất đai, không bao giờ muốn xâm lược VN để chiếm đất,
hay biến VN thành thuộc địa của mình; thứ hai là về Văn hóa, Mỹ cũng không nuôi
ý đồ là "đồng hóa" VN, chẳng qua là chuyện giao lưu với nhau chứ không
chủ trương như TQ là chính sách "Hán hóa". Mỹ không bao giờ muốn
"Hán hóa" hay "Mỹ hóa" cái kiểu chủng tộc của VN, Mỹ là
nước đa chủng tôn trọng tất cả các chủng tộc, còn anh "Hán hóa" là
anh muốn diệt Việt tộc, muốn biến Việt tộc thành Hán tộc. Đấy là cái thâm độc
của TQ khác hẳn hoàn toàn với Mỹ, bởi thế nếu mà "đu dây" mà
"đu" đúng như các ông (CS) chủ trương là độc lập thật sự không theo
ai, chơi với tất cả không làm mất lòng ai, nhưng cũng không để ai ... nếu mà
làm "lợi" là lợi cho tất cả đôi bên, nói theo cái nghĩa "win -
win situation", hai bên cùng có lợi. Tôi nghĩ trong cái việc "đu
dây" với Mỹ và TQ rõ ràng nếu mà "đu dây" với Mỹ thì chúng ta
giữ được độc lập chứ còn "đu dây" với TQ thì hoàn toàn bị TQ khống
chế.
Văn
Hóa: Theo nghĩa ấy thì "Hán hóa" có nghĩa
là TQ sẽ chiếm toàn bộ đất đai cũng như biển Đông?
Gs
Lê Xuân Khoa :
Vâng! Cái đó chắc chắn là như vậy rồi! Ý đồ của TQ là phải lấy toàn bộ biển
Đông và Đông Nam Á ... VN nằm ở vị trí chiến lược, một cái bàn đạp quan trọng
vô cùng, lấy được VN rồi thì đi tới các nước (ASEAN) dễ dàng thôi. Cái trở ngại
ghê gớm nhất là anh VN, nếu mà nó đứng lên đương đầu với TQ, thì cái khối này
(chỉ vào bản đồ VN+Biển Đông) anh TQ khó lòng mà lũng đoạn được. Quan
trọng đối với TQ là nhất định phải lấy cho được VN. Đấy là chuyện nguy hiểm
nhất cho mình là mình mất nước (đến nơi) hay không là ở chỗ này (chỉ vào bản
đồ). Đây là cơ hội (Biển Đông) cho mình bảo vệ đất nước. Mất cái này (Biển
Đông) là mình hoàn toàn mất luôn.
Gs
|
Cựu Phó Tổng thống, cựu Thủ tướng VNCH Nguyễn
|
Văn
Hóa: Thay
mặt báo Văn Hóa, xin cám ơn Gs đã dành nhiều thì giờ trả lởi cuộc phỏng vấn
này, kính chúc Gs mạnh khỏe và tiếp tục cho ra đời cuốn Việt Nam 1995 - ... thứ
hai
Nguồn: Theo Văn Hóa