Bắc kinh đang ngang ngược lấn chiếm biển, đảo, tài
nguyên và đe dọa độc lập thì Hà nội vẫn loay hoay không biết chọn cách nào, cô
đơn không có đồng minh tin cậy và đủ mạnh.
Liên minh không phải là gây chiến tranh mà chính là
làm chiến tranh không thể xẩy ra, làm cho kẻ thù không dám phiêu lưu. Hòa bình
theo kiểu cúi đầu nhượng bộ từng bước trong suốt hơn 20 năm qua là hòa bình
trong nô lệ.
Nhưng một liên minh vững vàng và tin cậy chỉ diễn ra
dưới điều kiện giữa các nước cùng theo đuổi những giá trị xã hội chung. Muốn
liên minh với các nước dân chủ mà lại đòi giữ nguyên chế độ độc tài thì chỉ là
nuôi ảo tưởng với chính mình và đánh lừa nhân dân!
Âu
Dương Thệ
Từ đầu tháng 5. 2014 Bắc kinh đã sử dụng cả trăm tầu chiến, phi cơ, tầu hải
giám và kiểm ngư hộ tống giàn khoan HD 981 xâm nhập hải phận VN và dựng giàn
khoan khủng này ngay trong thềm lục địa VN. Trong những ngày vừa qua Bắc kinh
còn dựng thêm hai giàn khoan khác ở vịnh Bắc bộ trong vùng đang còn tranh chấp
giữa VN-Trung quốc và tự ý công bố bản đồ mới thay vì 9 khúc thành 10 khúc mở rộng
thêm quyền kiểm soát trên biển Đông. Để bảo vệ các hành động xâm lấn của mình,
Bắc kinh đang cho tăng cường các tầu chiến, máy bay quân sự trong các khu vực họ vừa dựng các giàn khoan,
đồng thời sử dụng các tầu bọc thép ngăn cản và đâm nát nhiều tầu hải giám VN
đang làm công tác tuần tra trên phần lãnh hải của VN.
Các hành động xâm lấn ngang ngược và nguy hiểm trên đây
đã chứng tỏ chính sách xâm lược công khai của tân đế quốc Bắc kinh vào đầu Thế
kỉ 21. Nó chứng minh chủ nghĩa đế quốc bành trướng thực dân kiểu mới của Bắc
kinh đang là kẻ thù nguy hiểm trực tiếp
của toàn dân tộc ta.
Nhưng trước những phẫn uất của nhân dân và cả một phần
trong Đảng, người cầm đầu chế độ toàn trị đã trả lời như thế nào?
Ngày 1.7 trước sự bức xúc và lo ngại của nhân dân, nhiều cử tri ở Tây hồ,
Hoàn kiếm Hà nội đã đặt câu hỏi với người cầm đầu chế độ toàn trị về thái độ và cách đối phó trước các hành động
xâm lấn ngang ngược của Bắc kinh từ khi họ dựng giàn khoan ngay trên thềm lục địa
của VN từ đầu tháng 5. Sau khi rào trước đón sau Nguyễn Phú Trọng đã trả lời: "Đặc biệt là phải tập trung bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ, giữ vững
môi trường hòa bình, ổn định, đảm bảo an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội."
[1]
Khi nói câu này người cầm đầu chế độ toàn trị và từng là lí thuyết gia chiến
lược của chế độ độc tài đã bộc lộ một số chủ trương căn bản trong việc đối phó
với Bắc kinh: 1. Mục tiêu ưu tiên hàng đầu là "bảo
vệ Đảng" và "bảo vệ chế độ"
toàn trị. 2. Vì thế đối với Bắc kinh, vẫn muốn "giữ
vững môi trường hòa bình" dù họ đang xâm lấn ngang ngược. 3. Đối
với sự chống đối của nhân VN thì Đảng sẵn sàng cho bộ máy công an đàn áp để giữ
gìn "an ninh chính trị". Gói
ghém trong ba điểm chính trên ông Trọng đã bộc lộ chủ trương là sẽ không dám động
đến chân lông "Bạn" „bốn tốt“ và lường
trước là, như thế sẽ gặp phải sự chống đối càng mạnh của nhân dân, đi đầu là
trí thức và thanh niên, cho nên bộ máy an ninh đàn áp sẽ phải ra tay mạnh hơn,
chỉ như vậy mới tiếp tục bảo vệ được sự độc quyền của Đảng. Tóm lại, ở đây ông
Trọng vẫn lập lại chủ trương mà nhân dân đang nguyền rủa kết án "hèn với
giặc, ác với dân", "đảng trước
nước sau" của những
người cầm đầu chế độ toàn trị!
Nhưng vì sao vài người có quyền lực nhất trong Bộ chính tri ĐCSVN lại rất lo sợ trước Bắc kinh, lúng túng
không biết chọn giải pháp nào và đang rơi vào cảnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược
? Tại sao thay vì một chính sách đại đoàn kết chống ngoại xâm phương Bắc, nhưng
cũng chính những người này lại vẫn tiếp tục thẳng tay đàn áp các trí thức và
thanh niên và chia rẽ các tầng lớp nhân dân chỉ vì chống Bắc kinh xâm lược? Nắm
vững được tình hình và nguyên nhân sẽ thấy rõ con đường đi mới của VN và sứ mệnh
lịch sử của nhân dân ta, đi đầu là trí thức và thanh niên, kể cả những người CS
tiến bộ biết quí tự trọng!
Chế độ độc đảng lấy „thế giới đại
đồng“ coi mộng làm thực
là hai nguyên nhân chính giúp Bắc
kinh trở thành kẻ thù nguy hiểm trực tiếp của VN
Trong khuôn khổ giới hạn của bài, ở đây chỉ dẫn chứng một số sự kiện quan
trọng tiêu biểu về việc những người cầm đầu CSVN, qua nhiều thế hệ lãnh đạo, đã
tôn thờ tư tưởng về „thế giới đại đồng“ từ
Marx-Lenin đến Mao là „tiến bộ“, "khoa học", „chân lí“ và còn khẳng định,
chỉ có duy trì sự độc tôn toàn trị của ĐCS mới thực hiện được mục tiêu tiến tới
„thế giới đại đồng"! Chính vì thế
người sáng lập ĐCSVN đã công khai coi chủ nghĩa Marx-Lenin như là những cây đũa
thần và từ khi Mao Trạch Đông giải phóng lục địa Trung quốc và viện trợ súng đạn
và cố vấn thì ông Hồ chọn thêm tư tưởng Mao làm thần tượng!
Mặc dầu tư tưởng „thế
giới đại đồng“ chỉ là một huyền thoại viển vông, nhưng họ lại tin tưởng tuyệt
đối vào nó và coi tình anh em giữa các ĐCS cao
hơn quyền lợi chính đáng và lâu
dài của dân tộc.Trong khi đó, đối với chính nhân dân, đồng bào của mình, vì chủ
trương giai cấp đấu tranh và tôn thờ tuyệt đối vào bạo lực nên đã bao nhiêu lần
họ đã thẳng tay tiêu giệt những người dân chủ, đàn áp nông dân, trí thức và các
tôn giáo.
Nhiều thế hệ lãnh đạo CSVN đã lẫn lộn giữa mục tiêu và
phương tiện, thậm chí lấy phương tiện làm mục tiêu. Như Hồ Chí Minh lúc đầu
dùng học thuyết Marx và phương pháp cướp chính quyền của Lenin (phương tiện) để
giải phóng đất nước, giành độc lập cho VN (mục tiêu). Nhưng sau khi cướp được
chính quyền lại bắt dân phải tuyệt đối tuân theo chủ nghĩa Marx-Lenin, tôn thờ
lí tưởng không tưởng "thế giới đại đồng",
xua bao nhiêu triệu người vào 30 năm chiến tranh làm nghĩa vụ quốc tế cho các đảng
"anh em". Quan điểm cực
kì sai lầm này đã được một số chuyên viên cao cấp của chế độ cảnh báo ngay từ
cuối thập niên 80 trong một số cuộc hội thảo do chính Tạp chí CS khi ấy tổ chức.
Vì chính khi đó phe giáo điều bảo thủ trong Bộ chính tri đang tìm cách giành lại
tay lái và chuẩn bị quay đầu sang chầu Bắc kinh.[2]
Có nắm vững được hai chủ trương "thế
giới đại đồng" và độc đảng theo "chuyên
chính vô sản" của nhóm cầm đầu CSVN khi ấy mới hiểu được, vì sao đã có
Công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng gởi Thủ trướng Trung quốc Chu Ân Lai
14.9.1958 nhìn nhận chủ quyền của Trung quốc trên biển Đông; đồng thời hoàn
toàn im lặng trước việc Bắc kinh dùng hải quân đánh chiếm Hoàng sa của VN
1.1974, khi ấy đang dưới sự quản trị của Việt Nam Cộng hòa. Nhưng chính khi đó
lại cho đổ toàn bộ quân đội từ miền Bắc
vào miền Nam để giết hại đồng bào mình! Và trong các sách giáo khoa của CSVN giảng
dậy trẻ em VN trước 1974 cũng đã từng coi các đảo Hoàng sa-Trường sa là thuộc
Trung quốc. Chính vì vậy trong Văn thư gởi Liên hiệp quốc 8.6.2014 nhà cầm quyền
Bắc kinh đã dẫn chứng các văn kiện chính thức này của CSVN đối với các quần đảo
tranh chấp để chứng minh lí lẽ của họ.[3]
Nghĩa là nhóm cầm đầu Bắc kinh hiện nay đã lợi dụng sự
mơ tưởng hão huyền đến độ cực kì ngây thơ của nhà cầm quyền Hà nội để làm bằng
chứng cho việc họ chiếm đóng Hoàng sa-Trường sa của VN!
Sau sự sụp đổ của các nước CS Đông Âu và Liên xô vào cuối thập niên 80 những
người cầm đầu CSVN khi ấy (Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Lê Đức
Anh…) vẫn theo tiêu chí giá trị Đảng trước nước sau, vì sợ chế độ toàn trị bị
tiêu vong, hay ít nhất sẽ bị mất độc quyền; nên họ đã tin rằng nếu CS Trung quốc
trụ được thì CSVN cũng trụ được; nghĩa là trong tình hình đen tối chung thì Bắc
kinh cũng sẽ mở vòng tay cứu vớt Hà nội! Vì thế nhóm cầm đầu CSVN khi ấy đã cúi
đầu thần phục, do đó mới có cuộc họp bí mật ở Thành Đô, Trung quốc vào đầu
tháng 9.1990. Từ đó không chỉ "hợp tác chiến
lược toàn diện" trên các bình diện đảng, nhà nước giữa hai bên
trong chính trị, ngoại giao, quốc phòng, an ninh. Độc hại nữa là, hi vọng Bắc
kinh sẽ vực dậy nền kinh tế đang phá sản của chế độ độc đảng ở VN, Hà nội còn mở
toang cửa kinh tế cho Bắc kinh thả cửa làm ăn ở VN. Vì thế chỉ mới trên hai thập
niên qua nền kinh tế VN đã gần như bị buộc chặt vào thị trường Trung quốc (từ
nông sản, khoáng sản, nguyên liệu đều phụ thuộc vào thị trường Trung quốc; đại
đa số các công trình hạ tầng đều nằm trong tay các công ti Trung quốc; kim ngạch
nhập siêu từ Trung quốc từ 200 triệu USD (2001) lên tới gần 24 tỉ USD (2013).[4] Sự lệ thuộc vào kinh tế Trung quốc đã tới mức
nguy hiểm, nên chính Trương Tấn Sang đã phải nhìn nhận: “Chỉ còn hơn một năm rưỡi thì đến ngày
1.1.2016 về thương mại hóa tự do Trung Quốc – ASEAN, nếu cứ lình sình như thế
này thì đến ngày 1.1.2016, hàng hóa các loại của Trung quốc sẽ tràn ngập lãnh
thổ Việt Nam”.[5]
Lệ thuộc kinh tế đã là nguy hiểm, nhưng nô
lệ trong tư tưởng trong tâm lí với Bắc kinh của những người cầm đầu chế độ toàn
trị Hà nội còn cực kì nguy hiểm hơn! Vài năm trước ngay tại Quốc hội Nguyễn Phú Trọng
đã từng tuyên bố "Tình
hình biển Đông không có gí mới", rồi trước các Hội nghị Trung
ương người cầm đầu chế độ còn gọi những lãnh tụ Bắc kinh, những kẻ đang xâm lấn
biển đảo VN, là "Bạn".
Tới giữa tháng 6 sau khi giàn khoan HD 981 đã dựng chỗm trệ trong thềm lục địa
VN, nhưng khi tiếp Dương Khiết Trì Nguyễn Phú Trọng vẫn xưng hô là "đồng
chí".[6]
Có hiểu như thế mới thấy được động cơ nào và nhằm mục tiêu gì trong tuyên bố của
Nguyễn Phú Trọng ngày 1.7: "Đặc biệt là phải tập trung bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ, giữ vững môi trường
hòa bình, ổn định, đảm bảo an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội."!
Những tuyên bố cực
kì sai trái như trên của người cầm đầu chế độ toàn trị đã làm tê liệt ý chí cảnh
giác của đảng viên cũng như nhân dân trước ý đồ của Bắc kinh, đồng thời đánh lạc
toàn bộ sự theo dõi của dư luận quốc tế; không có cường quốc nào tin tưởng chế
độ Hà nội dám đứng thẳng trước Bắc kinh! Chính chế độ độc tài suốt trên 60 năm
khiến cho những người cầm đầu mới có thể làm mưa làm gió, đưa ra các tuyên bố
vô trách nhiệm và các quyết định cực kì sai lầm, đồng thời ngăn cấm những quan
điểm đúng đắn, đàn áp những tiếng nói trung thực, trong khi đó lại ca tụng những
chuyện không tưởng viển vông và lấy thù làm bạn. Vì thế họ đang đẩy đất nước
vào hoàn cảnh cực kì nguy hiểm như hiện nay!
Trong các nước Dân chủ đa nguyên đảng cầm quyền thường xuyên bị các chính đảng
đối lập, các tổ chức dân sự và các báo chí độc lập theo dõi và kiểm soát các hoạt
động. Vì thế các cuộc tranh luận công khai và thẳng thắn ngay tại quốc hội và
trên các cơ quan báo chí làm cho đảng cầm quyền phải thận trọng và cân nhắc trước
các quyết định ảnh hưởng trực tiếp tới vân mạng dân tộc và quyền lợi thiết thực
của nhân dân. Nếu không thì đảng cầm quyền sẽ mất chính quyền khi đa số cử tri
bỏ phiếu chống lại trong các cuộc bầu cử dân chủ tự do.
Dưới chế độ độc đảng toàn trị của ĐCSVN đã hoàn toàn không có các điều kiện
trên. ĐCS một mình một chiếu, độc thoại, độc quyền, Quốc hội theo lối đảng cử
dân bầu, trong đảng thì làm việc theo tập trung dân chủ khiến cho chỉ vài ông
vua tập thể trong Bộ chính tri làm mưa làm gió, nhưng lại không phải chịu trách
nhiệm cá nhân. Chính cơ chế sinh hoạt của chế độ độc đảng là mụ đỡ cho các tệ
trạng xã hội như tham nhũng, gia đình trị, nhóm lợi ích. Nó cũng là thủ phạm
gây ra những sai lầm nguy hiểm và kéo dài trong chính sách an ninh đối ngoại;
vì không được nhân dân ủng hộ nên những người có quyền lực phải nhờ các thế lực
bên ngoài che chở. Đây chính là hoàn cảnh của VN hiện
nay dưới chế độ độc đảng. Nguy hiểm rõ ràng là,
hiện nay những người cầm đầu chế độ toàn trị Hà nội đã bị biến thành những anh
hề làm trò xiệc để Bắc kinh ngang ngược lấn biển, chiếm đảo và đang đe dọa
nghiêm trọng chủ quyền và độc lập của VN!
Lúng túng với kẻ thù, ông nói gà bà nói vịt trong Bộ
chính trị
Từ lệ thuộc tư
tưởng và chính trị tới lệ thuộc kinh tế, thương mại ngày càng trầm trọng, khiến
cho tứ trụ triều đình CS ở Hà nội đang rơi vào thế bị động và vô cùng lúng túng
đặc biệt từ khi Bắc kinh đặt giàn khoan HD 981:
- Hội nghị Trung ương 9 của CSVN diễn ra
đúng vào dịp Bắc kinh đặt giàn khoan HD 981, nhân dân cả nước lo ngại và phẫn uất,
dư luận quốc tế rất quan tâm. Là đảng độc quyền và khẳng định là lực lượng lãnh
đạo dân tộc, nhưng Bộ chính tri đã không cho Trung ương đảng thảo luận mà chỉ
thông tin nhỏ giọt những gì họ cho phép. Vì vậy Hội nghị Trung ương 9 đã không
có tuyên bố chung kết án các hành động xâm lấn ngang ngược của Bắc kinh. Mặc dầu theo Điều lệ Đảng Trung ương đảng
là cơ quan cao nhất. Như thế cho thấy họ đòi lãnh đạo dân tộc, nhưng lại vô cảm
và vô trách nhiệm với vận mệnh dân tộc! [7]
- Cũng vào thời gian này Quốc hội khóa
13 đang họp kì 7 suốt 5 tuần cũng không giành ưu tiên một buổi họp đặc biệt về
tình hình căng thẳng trên biển Đông sau khi Bắc kinh dựng giàn khoan HD 981.
Cho nên cuối cùng Quốc hội cũng không ra được một tuyên bố hay nghị quyết kết
án hành động xâm lấn ngang ngược của Bắc kinh. Mặc dầu theo Hiến pháp thì Quốc
hội là cơ quan quyền lực cao nhất! Khi Quốc hội bế mạc, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn
Sinh Hùng đã không dám ra trước báo chí trả lời tại sao Quốc hội lại vô cảm trước
bức xúc của nhân dân, nên đã giao cho Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Nguyễn
Hạnh Phúc trả lời ấp úng và lúng túng về việc tại sao Quốc
hội không ra được một tuyên bố kết án Bắc kinh xâm lấn.[8]
Trong khi đó một nhân vật thân cận của Nguyễn Phú Trọng,Trần Quốc
Thuận, cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội, đã nói thẳng "Quốc hội Việt Nam chưa
ra nghị quyết riêng về Biển Đông vì tình hình chưa 'đặc biệt nghiêm trọng'
" !!![9] Nhận định này của ông Thuận phản ảnh quan điểm của Nguyễn Phú Trọng khi
còn là Chủ tịch Quốc hội: „Tình hình biển Đông không có gì mới!“
- Giữa tháng 6 sau 6 tuần ngang ngược dựng
giàn khoan HD 981 trong thềm lục địa VN và đánh phá các tầu tuần tra của VN Bắc
kinh đã cử Dương Khiết Trì, người đứng đầu ngành ngoại giao Trung quốc, sang dọa
dẫm VN và ra lệnh: „Điều bức xúc nhất hiện nay là Việt Nam
cần phải đình chỉ quấy nhiễu đối với sự tác nghiệp của Trung
Quốc“.[10]
Nhưng thật là quái đản, ngày 18.6 Nguyễn Phú Trọng,
người cầm đầu chế độ toàn trị vẫn gọi Dương Khiết Trì là „đồng chí“![11] Không những thế vì
sợ Bắc kinh nên Bộ chính tri lại cản không cho PhóThủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại
giao Phạm Bình Minh sang Washington thảo luận với Mĩ về tranh chấp biển Đông với
Bắc kinh theo lời mời cùa ngoại trưởng Kerry. Nhưng lại cho Tôn Nữ Thị Ninh,
Phó Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội, thúc giục Liên minh Âu châu (EU)
lên tiếng kết án Trung quốc. Thật là lúng túng, mâu thuẫn cùng cực! [12]
- Trong các tuần gần đây Nguyễn Tấn Dũng
lại đóng vai anh hùng rơm, mượn cơ hội tuyên bố rất nổ trong một số dịp liên
quan tới giàn khoan HD 981. Nhưng khi cần có tiếng nói của người cầm đầu chính
phủ thì ông lại tránh né. Như việc ông Dũng không dám ra trước Quốc hội tuyên bố
kết án Bắc kinh bành trướng trên biển Đông. Từ lâu mọi người đầu biết là anh Ba Dũng hay
„Đồng chí X“ trước sau vẫn chỉ là người
„đón gió“ nhưng không dám „đổi cờ! Mỗi khi xẩy ra những bức xúc
trong dư luận thì Nguyễn Tấn Dũng lại dùng ngôn ngữ rất nổ và hô hoán lớn,
nhưng sau khi đánh trống xong thì quẳng dùi đi, chỉ muốn mượn gió bẻ măng mà
thôi! Mới đầu năm nay Nguyễn Tấn Dũng đã từng quả quyết „phải làm lễ kỉ niệm 19.1 và 17.2“ và
phất cao „ngọn cờ
dân chủ“.[13] Nhưng sau
khi Tập Cận Bình ra lệnh qua đường giây nóng thì ông Dũng lại im thin thít. 8
năm dưới thời Nguyễn Tấn Dũng làm thủ tướng cũng là thời kì kinh tế VN càng lệ
thuộc Trung quốc, những người dân chủ bị giam cầm và đàn áp thô bạo nhất; chính
ông ra lệnh cấm biểu tình chống Bắc kinh xâm lấn và cấm chuyên viên, trí thức
được phản biện công khai và cũng là thời kì tham nhũng trắng trợn nhất! [14]
***
Sự phá sản của
chủ nghĩa Marx-Lenin vào cuối thập niên 80 với sự tan rã của Liên xô và các nước
CS Đông Âu như trận động đất chính trị, nhưng đã không làm những người CSVN độc
tài bảo thủ thức tỉnh. Trái lại vì đặt quyền lợi "đảng trước nước sau" nên
họ đã hốt hoảng chạy sang Thành Đô cúi đầu xin bao bọc của phương Bắc. Hành động
hốt hoảng này của họ cũng giống như triều đình nhà Nguyễn trước đây. Khi ấy tiếng
súng đại bác của phương Tây cũng không đánh thức được các vua quan bạc nhược
nhà Nguyễn thức tỉnh để canh tân đất nước kịp thời như Minh trị thiên hoàng ở
Nhật. Triều đình nhà Nguyễn cũng đã hốt hoảng chạy sang Bắc kinh cầu viện,
nhưng khi ấy chế độ phong kiến ở Trung quốc cũng không khá hơn, nên cuối cùng
Triều đình Nguyễn không tránh khỏi tan rã.
Ngày nay với chủ
trương đảng trước nước sau và đàn áp nhân dân nên chế độ toàn trị CSVN không
dám đụng đến chân lông „Bạn bốn tốt“, mặc
dù Bắc kinh đang ngang ngược xâm lấn biển, đảo của VN. Đây là lập trường và
thái độ thực sự của Bộ chính tri và đã được người cầm đầu tuyên bố ngày 1.7 đã
nói ở trên!
Nhưng thái độ ươn hèn này đang đẩy VN vào
lệ thuộc phương Bắc và đế quốc kiểu mới của Bắc kinh đang trở thành kẻ thù nguy
hiểm trực tiếp của dân tộc ta. Vì thế chế độ toàn trị CSVN sẽ không có lối
thoát! Hoàn cảnh của nhóm cầm đầu CSVN hiện nay rõ ràng như „Cá cắn câu biết
đâu mà gỡ, chim vào lồng biết thuở nào ra“ !
Nhân dân VN - đi đầu là trí thức, thanh
niên, kể cả những đảng viên CS tiến bộ- quyết không nuôi ảo tưởng, quyết không
để „trái tim nhầm chỗ để trên đầu“. Một
số nhân sĩ trong nước đã cảnh báo là, những người dân chủ chúng ta không được để
cảm tính thay cho lí trí, chỉ như vậy mới không bị đánh lừa của bất cứ ai chỉ
„đón gió“ nhưng lại không dám „đổi cờ“ trong việc đấu tranh chống độc tài và bảo
vệ đất nước![15]
5. 7. 2014
Ghi chú:
[1] . Quân đội Nhân dân điện
tử 1.7
[3] .
Đài Bắc kinh 9.6
[4] .
Thụy My/Phạm Chí Dũng “Vì sao Kinh tế VN quá khó để thoát Trung”, RFI 26.6.14.
[5] . Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nói trước cử tri tại Sài
gòn ngày 28.6, Lao động 28.6
[6] . Cộng sản 18.6
[7] . Xem cùng tác giả „Sự
phá sản trong chính sách Trung quốc chứng minh sự sai lầm cực kì nguy hiểm của
nhóm cầm đầu chế độ toàn trị“, trong http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2014/adt175.htm
[8] . VN Economy 24.6
[9] . Trần Quốc Thuận,
cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội trả lời phỏng vấn của BBC 24.6.
[10] . Đài Bắc kinh 18.6.
[11] . Cộng sản 18.6
[12] . Song Chi, „VN –tâm
lí „chờ sung rụng“ và trạng thái „bị lờn thuốc““, RFA 25.6
[13] . Xem cùng tác giả:
„Thông điệp năm mới 2014:Nguyễn Tấn Dũng đóng đúng vai anh „treo đầu dê bán thịt
chó“ ! Trong: http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2014/thongdiep.htm
[14] . Các hành động „đón
gió nhưng không dám đổi cờ“ của ông Dũng trong thời gian làm Thủ tướng xem….“Quốc
hội nhảy múa theo đồng chí mếu và đống chí X:„Nguyễn Như Vân“ muôn năm !“ http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2012/qh2811.htm
„Trọng
ngố, Dũng hèn đang đưa đất nước tới vực thẳm !Và con đường của chúng ta“ trong http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2012/hntu6.htm
[15]
. Nguyễn Quang A, „Trái tim nhầm chỗ để trên đầu!“ , Dân quyền 26.5. Hà Sĩ Phu, „Muốn thoát Hán phải thoát Cộng!“,
Dân quyền 26.5