11 avril 2018

TRUNG TƯỚNG PHAN VĂN VĨNH ĐÃ TRỞ THÀNH ANH HÙNG LLVT NHƯ THẾ NÀO?


Hương Khê


Sự kiện Trung tướng Phan Văn Vĩnh, cựu Tổng Cục trưởng Tổng cục Cảnh sát bị bắt, đã gây nên một cơn chấn động lớn trong dư luận.



Chấn động, bởi vì, một con người mang hàm cấp tướng, đã được nhà nước CSVN phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng Vũ trang ngành Công an, thì phải là  con người đã lập được nhiều “chiến công lẫy lừng” với chế độ.  Nay lại trở thành tên tội phạm của chế độ mà ông ta suốt một đời đã tận tụy cung phụng và phục vụ. 


Thực ra, thông tin về việc bắt 2 ông tướng công an là Phan Văn  Vĩnh  và Nguyễn  Thanh Hóa có liên quan đến vụ đánh bạc ngàn tỷ tại Phú Thọ đã có từ đầu năm 2018. Ngày 11/01/2018, trên trang cá nhân của nhà báo Lê Nguyễn Hương Trà(Cô gái Đồ long) đã đưa tin,  Bộ Công an bắt  2 ông  tướng là Phan Văn Vĩnh và Nguyễn Thanh Hóa, và  con rể ông Phạm Quang Nghị là Nguyễn Văn Dương.





Thế nhưng tại những cuộc họp báo của Bộ Công an sau đó, khi báo chí hỏi  về thông tin trên mạng nói về việc bắt 2 ông tướng này, thì Bộ Công an không xác nhận và cũng không phủ nhận. Họ chỉ nói chung chung là vụ đánh bạc tại Phú Thọ, công an đang điều tra. Nhưng trong  nội bộ ngành công an, người ta đã rỉ tai nhau rằng, 2 ông tướng này đã bị cấm đi khỏi nơi cư trú từ cuối năm  2017.



Về thành tích của ông Phan Văn Vĩnh: Để tô điểm cho “Bảng vàng chiến công” của ông tướng này, máu của biết bao nhiêu người dân vô tội đã đổ ra dưới bàn tay sắt máu của ông ta và thuộc hạ.  Biết bao người dân buôn bán lương thiện, là chủ của những cửa hàng lớn tại tỉnh Nam Định, đã phải “ngậm đắng nuốt cay” nhắm mắt mua những thứ hàng hóa  họ kinh doanh của các tay chân đàn em ông Vĩnh với giá trên trời, cao hơn giá của các công ty đã giao dịch với họ, nếu không muốn cửa hàng mình phải đóng cửa.



 Thời kỳ ông Phan Văn Vĩnh làm Giám đốc Công an tỉnh Nam Định, cũng là thời kỳ các loại tội phạm hình sự  nở rộ và phát triển mạnh nhất trên địa bàn tỉnh, và đứng nhất cả nước, trong đó các ổ cờ bạc mọc lên như nấm sau mưa.



Có điều lạ là, sau mỗi vụ trọng án xảy ra tại Nam Định, tuy người dân còn biết rõ thủ phạm là ai huống hồ là công an, nhưng chúng không hề bị  bắt, và sau đó bọn chúng tự nhiên  “mất tích”, và vụ án rơi vào im lặng. Dư luận cho rằng, thủ phạm đã được “ai đó” gọi lên, đóng một khoản tiền nào đó tùy theo mức độ gây án, và đẩy đi nơi khác. Thế là xong.



Hồi đó, dân Nam Định có câu: “Thiên đường cờ bạc tại châu Á thuộc về Macau, tại Việt Nam thuộc về Nam Định”. Kẻ thua nợ bị xiết nhà là chuyện bình thường. Còn lô đề thì khỏi nói. Chân rết lô đề tại Nam Định nhan nhản từ quán nước chè đến quán bún ốc. Dư luận đồn rằng, một nửa số lợi thu được từ việc bảo kê, cờ bạc tại Nam Định sẽ được chuyển cho người nhà của ông Vịnh. Vì thế mọi việc cứ êm ả trôi đi.



Sự bảo kê lộng hành và trắng trợn đến mức, một tay anh chị dí súng vào đầu con nợ, bóp cò thì… đạn thối không nổ. Con nợ thoát chết đi báo công an, công an trả lời: “Nợ thì phải trả, không nó bắn cũng là bình thường. Biên bản dù có lập, nhưng luật nào đúng thì làm”.



Ở Nam Định thời đó, phóng viên muốn tiếp xúc hệ thống chính quyền thì hầu như không ai tiếp. Nếu có ai nấn ná chờ muốn gặp bằng được thì sẽ có dăm bảy thanh niên vằn vện vỗ vai bảo: Đi chỗ khác chơi.



Nhưng “chiến công” nào của tướng Vịnh đưa đến việc ông ta  được phong Anh hùng?



Vào đầu thập kỷ chín mươi của thể kỷ trước, một chủ tiệm vàng tên Vượng tại TP. Nam Định, mang theo 20.000 USD sang Thái Bình mua vàng(hồi đó chưa có quy định người đi xe máy phải đội mũ bảo hiểm). Khi đến đất Thái Bình, chẳng may người này bị tai nan, được người đi đường đưa vào bệnh viện cấp cứu. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, số đô la kia đã không cánh mà bay.



 Vốn là chủ một tiệm vàng lớn tại thành Nam, lại có quan hệ mật thiết với giới giang hồ số má, người này đã giao kết với nhóm giang hồ Thái Bình nhờ lo liệu. Cái giá thỏa thuận đưa ra là 50% nếu tìm lại được số tiền bị mất.



Sau khi hoàn thành phi vụ, do không nhận đủ số tiền như đã giao ước, đám giang hồ Thái Bình  quyết định nói chuyện phải trái với chủ tiệm vàng.



 Đêm  12/3/1991, trước lúc đi, đám giang hồ Thái Bình đã gọi điện báo trước cho nhà Vượng là tối nay đến nhà nói chuyện. Khi đám giang hồ Thái bình đã vây chặt nhà Vượng, bỗng nghe tiếng súng nổ, và rất đông người mặc thường phục lao đến khống chế đám giang hồ Thái Bình. Nhóm này tưởng chủ tiệm vàng lật kèo, thuê giang hồ Nam Định chơi lại, lại nghe tiếng súng, biết là nhóm này có “hàng nóng”, nên liền tháo chạy và không quên rút chốt lựu đạn ném về phía đám người mặc thường phục kia.



Ngày hôm sau, giới giang hồ Thái Bình và Nam Định mới biết, có ít nhất 4 cảnh sát hình sự bị trọng thương, trong đó có Phan Văn Vĩnh bị thương ở mắt, và một người tên Th bị mất hạ bộ.



Thực chất vụ này không phải cướp tiệm vàng như báo chí sau đó đưa tin, mà chỉ là cuộc đòi nợ. Khi biết thất thế thì nhóm giang hồ Thái Bình vừa bỏ chạy và ném lựu đạn về phía sau. Chẳng có ai đè ai và vật lộn với ai cả. Nhưng đã được thêu dệt nhiều tình tiết ly kỳ như phim hành động.



Sau này nhân dân thành Nam có câu ca hài hước để nói về thương tích của những cảnh sát hình sự bị thương đêm ấy:

 “ Vĩnh  mất một pha-Th đi cả cụm”.

Từ đó về sau, Phan Văn Vĩnh có biệt danh là “Vĩnh chột”.



Nhờ sự dìu dắt của người đồng hương, cũng là  đồng tộc  Mai Chí Thọ, tên thật là Phan Đình Đống, lúc ấy đang làm Bộ trưởng Bộ Nộ vụ, nay là Bộ Công an, nên người bị hỏng một mắt, sau này được nhân lên là gương “điển hình tiên tiến”. Sau đó được phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng Vũ trang, và cuộc đời của Phan Văn Vĩnh cứ lên vù vù.

 Còn người bị mất bộ hạ, vì không có ai dìu dắt, nên phải ra quân sau đó.



Công an Nam Định sau này nhắc tới sự việc này như một chiến công của những cảnh sát hình sự trong công cuộc đấu tranh chống tội phạm và giữ gìn trật tự xã hội. Nhưng giới giang hồ cộm cán thành Nam thời ấy đều hiểu rằng, chẳng có “chiến công” nào ở đây cả, bởi tất cả chỉ là một mà thôi. Lằn ranh giới giữa hình sự và giang hồ thời chập choạng mở cửa đổi mới ở thành Nam gần như không thể phân biệt. Các hoạt động kinh doanh lớn nhỏ, hoạt động tội phạm kể cả ma tuý, đều được bảo kê bởi những bàn tay đen.



Sau thời điểm đó, giới giang hồ thành Nam bắt đầu tỏả đi tung hoành khắp nơi. Những tên tuổi lừng lẫy như Thắng chập, Ánh thiệp, Phúc bồ, Tuấn xuyên, Hải bánh, Tuấn xiển,… trong đó, có những cái tên sau này Nam tiến (thực ra là trốn triệu tập hay truy nã) đã khiến ông trùm Năm Cam phải e ngại bởi độ liều lĩnh, sự tráo trở cũng như sẵn sàng làm những việc tày trời.



Nghe những “giai thoại”  phá án được báo lề đảng tâng bốc là  “cực kỳ thông minh” của cựu Trung tướng Phan Văn Vĩnh, có thể thấy rằng, những "nghiệp vụ" vừa phạm pháp nghiêm trọng, vừa xem thường nhân mạng như thế chẳng những không bị nghiêm cấm, mà người sử dụng chúng còn được khen là "phá án thông minh" và thăng cấp đến Trung tướng, Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát.



Khi còn là công an xã, Phan Văn Vĩnh đã tổ chức đốt nhà nghi phạm cả đêm để có cớ xâm nhập nhà nghi phạm.

Khi lên làm công an huyện, nửa đêm Phan Văn Vĩnh tổ chức đột nhập nhà nghi phạm, tống nghi phạm vào bao, nhét lựu đạn vào túi áo, và và đặt  nghi phạm nằm chắn ngang đường tàu để bắt nghi phạm nhận tội trộm súng(1).



Nhờ cái mắt chột ấy làm cái thang cho Phan Văn Vĩnh  lên như diều gặp gió. Và cũng nhờ nó mà Phan Văn Vĩnh tác oai tác quái, dung dưỡng cho bọn tội phạm và cờ bạc tại Nam Định trước đây, cũng như sau này với cấp bậc Trung tướng, giữ chức Tổng Cục trưởng TCCS, thì đây là ‘mỏ vàng” cho Phan Văn Vĩnh và đồng bọn tha hồ phát huy nghiệp vụ của mình .



Nói về ngành Cảnh sát hình sự, những vụ án oan như vụ Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén, Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng..vv. tuy không phạm  tội giết người, nhưng vẫn phải nhận tội bởi “nghiệp vụ” của các cảnh sát.  Đến nay Nguyễn Thanh Chấn và Huỳnh Văn Nén đã được minh oan và trở về nhà sau hàng chục năm ngồi tù oan.

Còn Hồ Huy Hải và Nguyễn Văn Chưởng vẫn còn mang án tử, không biết chết lúc nào, mặc dù gia đình, các luật sư và dư luận xã hội đều cho rằng, đây là những án oan.



Điều làm người ta ngạc nhiên là, ngoài tội đánh bạc và tổ chức đánh bạc là “chuyện nhỏ” đối với công an, thì “Căn cứ Quyết định khởi tố vụ án hình sự sử dụng mạng Internet thực hiện hành vi chiếm đoạt tài sản, tổ chức đánh bạc, đánh bạc, mua bán trái phép hóa đơn và rửa tiền xảy ra tại Phú Thọ và một số tỉnh, thành phố khác (2).



Qua đó chứng tỏ rằng, ngoài tội tổ chức đánh bạc và đánh bạc, Phan Văn Vĩnh còn là tướng cướp, với  “hành  vi chiếm đoạt tài sản” của người khác,  và là Mafia tài chính với hành vi “mua bán trái phép hóa đơn và rửa tiền”.



Phan Văn Vĩnh đã trở thành "gián điệp" của bọn tội phạm.



Những nụ cười gượng:



Trung tướng Nguyễn Quốc Thước (nguyên Tư lệnh Quân khu IV) nói: Bắt ông Vĩnh vừa buồn, vừa mừng.

“Ông Phan Văn Vĩnh vi phạm và bị bắt tạm giam là việc rất đáng buồn. Tôi không nghĩ rằng trong ngành Công an từng tồn tại một người như vậy.

Nhưng đây là tín hiệu vô cùng mừng vì điều này cho thấy nỗ lực và quyết tâm rất cao của Đảng và Nhà nước, mà trực tiếp là Bộ Công an trong cuộc đấu tranh không khoan nhượng đối với vi phạm của cán bộ, để làm trong sạch bộ máy”(3).



Đại biểu Quốc hội Lưu Bình Nhưỡng cho rằng, tội phạm nằm ngay trong lực lượng chấp pháp, trong lực lượng phòng chống tội phạm, nghĩa là nó đã đạt đến mức độ “mafia” rất cao. Đây không phải là tội phạm/vụ án thông thường mà nó đã hình thành một "tập đoàn tội phạm", trong đó có ông Tổng cục trưởng TCCS, và ông Cục trưởng Cục Cảnh sát phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao C50 và các đối tượng bên ngoài có liên quan(4).



Có thể nói rằng, Công an Việt Nam một lúc phải đóng 3 vai:

Là công an khi làm nhiệm vụ công khai.



 Nhập vai côn đồ để đánh đập các nhà đấu tranh, hoặc phá hoại các buổi tụ họp của các tổ chức dân sự, như vụ LS Nguyễn Văn Đài bị đánh đập dã man tại Nghệ An, nhà báo Phạm  Đoan Trang bi đánh đập đến tàn tật vĩnh viễn, hay Trần Thị Nga bị đánh gãy chân là những ví dụ điển hình.



 Ngoài ra công an là tội phạm khi thực hiện những phi vụ mờ ám, như Thượng tá tình báo Vũ Nhôm, Thiếu tá tình báo Phan Sào Nam..vv.



Trong đó nổi bật nhất là hai vị tướng công an Phan Văn Vĩnh và Nguyễn Thanh Hóa, trùm bảo kê cho tội phạm đánh bạc, và những hoạt động tội phạm khác.



Dù ở vai trò nào thì các đồng chí công an cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.

Bởi vậy mà ông Nguyễn Đình Quyền, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp của Quốc hội, Ủy viên Ban chấp hành Đảng bộ Văn phòng Quốc hội của Việt Nam khóa XIII nói rằng, Công an Việt Nam vào loại giỏi nhất thế giới.







Chú thích: