Nguyệt Quỳnh
Tưởng rằng chỉ ở thời Tây, dân ta mới khóc ra máu mắt vì sưu cao thuế nặng. Ngoài đồng thì có thuế ruộng,
trong nhà thì phải đóng thuế vườn rồi đến thuế thân v.v… Nay mới biết ở xã Ân
Phong tỉnh Bình Định, người dân nuôi vịt muốn thả vịt ra đồng cho chúng nhặt hạt
thóc rơi cũng phải nộp phí cho chính quyền địa phương. Ở xã Thiệu Dương, Thanh Hóa, người dân chăn thả trâu bò cũng phải nộp
phí. Phí thả một con trâu lên đến cả 100.000 đồng, còn muốn nuôi trâu lại là
chuyện khác nữa, phải đóng tiền cọc cho hợp tác xã từ ba trăm ngàn đến hai triệu
đồng!
Thế mới biết bàn tay Thực dân còn êm ả hơn bàn tay lãnh
đạo CS. Nghe người dân kêu gào vụ chính phủ đánh thuế tài sản rồi nghe đến phí
thả vịt, thả trâu, chưa biết hư thực ra sao nhưng cứ nhìn hình ảnh những biệt
thự “khủng” của các quan chức địa phương mới thấy bộ máy nhà nước này toàn là bọn sâu mọt. Chạnh nhớ cái tờ đơn trình quan về việc
con trâu chết của người đàn bà góa ở Phủ Bình Giang ngày xưa.
Thuở ấy, ông Nghè Tân (Bắc Kỳ Thanh Tra Đại thần, Tiến sĩ Nguyễn Quý Tân)
nhân một hôm đi ngang cánh đồng Phủ Bình Giang thấy một người đàn bà đang mếu máo, nhớn nhác tìm kiếm một vật gì. Gặng hỏi thì được
biết người đàn bà này góa chồng, có một con trâu mới chết, bà đã đóng 2 quan tiền
cho lý trưởng làm đơn, đóng triện để lên trình quan phủ. Vội vàng làm sao bà
đánh rơi mất tờ đơn. Nay đường về làng thì xa, trong cái ruột tượng xác xơ kia chỉ còn 6 quan tiền để lễ quan phủ và
nha lại lấy đâu ra tiền để nhờ người viết đơn!
Nghe chuyện, quan thanh tra ra giận lắm. Ông xót thương dân đen bị bọn lý dịch
quan nha ức hiếp, bèn nhận thảo giúp tờ đơn, tay đề ngay một bài thơ gởi quan phủ về chuyện chúng ăn bẩn trên váy đàn bà.
Bài thơ như một lời than thống thiết. Càng viết, ngài càng giận và chấm dứt bằng
một câu mắng. Bài thơ như sau:
Bởi tôi là phận nữ nhi
Có con trâu chết phải đi trình
ngài
Vội vàng váy tụt, đơn rơi
Tôi mượn một người làm cái
đơn ni
Quan tri ơi hỡi quan tri
Xin ngài chấp nhận đơn ni làm
bằng
Nếu quan có hỏi "mần
răng"...
Thì quan cắn cỏ lạy thằng làm
đơn!
Bọn quan phủ nhận thơ, bị một phen sợ mất mật. Từ đó trở đi, người dân phủ Bình Giang có trâu bò chết không phải đóng thuế, chỉ cần khai với lý dịch của làng là đủ. Khi có chuyện lên trình quan phủ cũng không phải đóng hai quan tiền như trước nữa.
Ngày nay nhìn quanh, quan thanh tra rặt những phường như Nguyễn Thanh Hóa, Phan Văn Vĩnh,… quan điều
tra tội phạm đánh bạc lại “bảo kê” cho đường dây đánh bạc. Ông nào cũng ở cấp
tướng trở lên, lại mang huy chương đỏ cả ngực. Tướng Phan Văn Vĩnh từng được phong tặng danh hiệu là “Anh hùng Lực lượng
Vũ trang Nhân dân” có một dạo người ta còn đưa các phương pháp phá án của ông tướng
“đánh bạc” này vào giáo trình nghiệp vụ để đào tạo cho các thế hệ công an!
Xưa đi thanh tra, Nguyễn Quý Tân còn phải giả
dạng thường dân mới lôi cổ được bọn tham quan ra ánh sáng. Ngày nay, dân nghèo Thủ Thiêm gào
khóc đến ngất xỉu trong buổi gặp gỡ với các ngài ĐBQH; thế mà Hội nghị Trung
Ương 7 vẫn lạnh lùng diễn ra, chẳng có một đề án nào nhắm vào giải quyết những
oan sai cho người dân. Chả trách tám năm trước, ở quận Cái Răng, Cần Thơ, quá
phẫn uất hai người phụ nữ Việt Nam, mẹ con bà Lài đã phải tụt cả
váy, lõa thể để chống lại lực lượng cưỡng chế đất.
Ngày còn thực dân, cha ông ta
còn bồng con, dắt vợ về quê tránh thuế; nay thả con trâu còn phải trả phí thì
đi đâu mà tránh thuế? Người dân cùng đường, lõa
thể để giữ đất mà còn bị lôi như con vật thì đi đâu mà đòi
nhân phẩm? đi đâu mà đòi nhân quyền?
Bảy năm trước, TNLT Nguyễn Đình Cương, một trong 17 thanh niên yêu nước bị bắt vào năm
2011. Khi gã
cán bộ trại giam xúc phạm, gọi anh và các bạn tù là một lũ chó, các tù nhân đã
phản đối bằng cách mười mấy người cùng nhau tuyệt thực. Khi cho đòi anh Cương đi làm việc, gã cán bộ trại giam đã xích hai tay
anh dưới chân cầu thang như xích chó, để buộc anh phải ngồi
dưới đất trong khi hắn ngồi trên bàn. Một điều mà gã cán bộ kia
không biết, trước mắt thế giới, kẻ ngồi trên bàn và người ngồi dưới
chân cầu thang kia, vị trí chỗ ngồi không hề nói lên ai là con người, ai là con
vật.
Ngày ấy, Bí Thư Thành Ủy thành phố Sài Gòn, ông Đinh La Thăng còn đang tại
chức, còn ngồi ngất ngưởng trên cao; chỉ kịp đến khi ông trở thành tội phạm,
ông mới nhận ra hết cái man rợ của cái thể chế này. Trong phiên tòa ngày 24/3, cả nước chợt ngẩn ngơ khi nghe ông rụt rè xin với các đồng chí của ông trong Viện
Kiểm Soát: “Hãy đối xử với bị
cáo như số phận một con người”.
Cứ ngỡ rằng chỉ ở thời thực dân, Tây nó văn minh, có
tàu bè, súng đạn; dân ta dốt, nghèo mới phải bị nô lệ. Nào ngờ, cả nước văn minh vẫn cam tâm làm nô lệ cho một nhóm lãnh đạo bất xứng!
Chúng lạm quyền, tự tung tự tác, tự cho mình là cha mẹ của muôn dân. Chúng chỉ
vẩy tay một cái là bao nhiêu người lương thiện
phải vào tù, ảnh hưởng bao cuộc đời và gia đình, người thân của họ.
Ngoài khơi xa thì mất đảo mất ngư trường, nơi đất
liền thì thương nhân Trung Quốc dùng tiền chiếm nốt. Trong một
video clip của VOA, ở Duy Hải, Duy Xuyên, Quảng Nam, những bờ biển, bãi dương liễu, rừng chắn gió đã bị bán sạch. Một
sớm mai thức dậy, con đường của ngư dân ra biển kiếm ăn hàng ngày bây giờ đã bị
rào chắn bởi kẽm gai hay bê tông cốt sắt. Ngư dân đất Quảng lạc lõng
ngay trên mảnh đất của ông cha mình.
Không
thể than trời, trách đất là chúng ta sinh chẳng nhằm thời; cha ông ta đã có lúc
phải trải qua những giai đoạn còn đen tối hơn thế. Có trách là trách chính
mình, trách dân ta không chịu đứng thẳng cho điều phải, không sống đúng với cái
giá trị mà mình muốn sống. Ngày xưa
dân ngu, dân dốt đã đành, thời buổi công nghệ
thông tin mà vẫn cúi đầu cam chịu. Thế giới đã tiến xa, đã bỏ ta hàng thế kỷ về
thịnh vượng và văn minh. Ngoái nhìn
lại đất nước mình, chợt xót thương cho thân phận mẹ VN;
sau hàng ngàn năm văn hiến, cuối cùng cũng chịu cảnh bị ức hiếp; cũng xác xơ ruột
tượng chẳng khác nào hình ảnh người
đàn bà góa ở Phủ Bình Giang ngày xưa.