Sự tuột dốc đạo đức không có điểm dừng. Không chỉ những giá trị căn bản
nhất của đạo đức đang thoái hóa mà thậm chí tình người cũng cạn kiệt. Sự khủng
hoảng đạo đức đang trở nên điên loạn. Chừng nào nguyên nhân sâu xa cuộc khủng
hoảng làm tê liệt và tàn phá xã hội này còn còn chưa dám thừa nhận thì vấn đề
“chấn chỉnh” đạo đức không bao giờ có thể khôi phục.
Sự tuột dốc đạo đức không có điểm dừng. Không chỉ những giá trị căn bản nhất của đạo đức đang thoái hóa mà thậm chí tình người cũng cạn kiệt. |
Đạo đức rơi từng mảng như một bức tường mục nát. Đạo đức đang lao xuống vực như chiếc xe không phanh. Chưa bao giờ xã hội Việt Nam tan nát đến nhường này. Mọi cái xấu và cái ác tuôn ra ào ạt với mức độ vô phương kiểm soát. Cái xấu này kéo theo cái ác khác. Cái ác đang rất thèm khát thể hiện hung tính của nó. Cái ác trở thành đặc tính nổi trội trong một xã hội hỗn loạn không kỷ cương. Chỉ vì “nhìn đểu”, nạn nhân có thể bị chém chết tức thì. Con giết cha, trò đánh thầy, cô giáo “tra tấn” học sinh, bệnh nhân nện bác sĩ, “quan làng” hà hiếp người dân…, tất cả xảy ra như cơm bữa. Một xã hội ngày nào cũng được cung cấp một “thực đơn” như vậy thì con người sẽ biến thành gì?
Con người sẽ chỉ trở nên ác hơn. Cứ sau một sự việc kinh thiên động địa,
chẳng hạn cô giáo cho học trò uống nước giẻ lau bảng hoặc cô giáo phạt “bạt tay
hội đồng”, phản ứng xã hội luôn kinh khủng. “Giết chết cả họ nhà con mụ ấy đi!
Con này mà rơi vào tay tao thì tao băm từng mảnh!...” – đó là “ý kiến” của đa
số dư luận. Tại sao hiện tượng “ác mồm, ác miệng” mỗi lúc mỗi phổ biến? Tại sao
con người lại trở nên hung dữ hơn? Lý do trong mọi lý do là công lý đã bị chính
quyền chà đạp đến mức chẳng ai còn tin vào sự phán xét và trừng trị của pháp
luật. Trong một xã hội “vô pháp, vô thiên”, người dân sẽ có khuynh hướng cho mình
quyền phán xét và quyền trừng phạt. Trong một xã hội mà công lý thường xuyên
đóng vai một tên hề trơ trẽn thì quyền phán xét không còn thuộc về những kẻ
ngồi xổm lên đầu nhân dân và đùa bỡn với công lý.
Trong một đất nước mà ngày càng có nhiều trường hợp chết trong đồn công an
mà không bao giờ được điều tra và xử tội trong khi công an chẳng khác gì một tổ
chức côn đồ khoác áo chính quyền thì tâm lý giận dữ và thù hằn càng thêm dồn
nén. Trong một đất nước mà kẻ trộm con vịt bị xử 7 năm tù trong khi vô số kẻ
cắp hàng tỷ lại được “phê bình kiểm điểm” thì sự phẫn nộ người dân trút lên đầu
bất cứ ai gây ra bất kỳ hành động tàn ác nào là điều hoàn toàn có thể hiểu
được. Đó là sự xả tràn của vô số ức chế thường trực và luôn trong trạng thái
chực chờ nổ tung. Dầu dường như chưa bao giờ thiếu để châm vào lửa trên đất
nước này. Xã hội và những gì xảy ra hàng ngày luôn “cung cấp” thừa ngòi nổ, từ
những tiêu cực trong giáo dục đến những tai ương môi trường, từ những phát biểu
nhảm nhí đến thái độ im lặng trong những trường hợp mà người dân cần chính
quyền lên tiếng. Còn nữa, trong một đất nước mà chính quyền thường xuyên thể
hiện bộ mặt đạo đức giả của nó thì làm sao có thể kỳ vọng xã hội tử tế và đạo
đức?
Vấn đề đạo đức tan hoang đã được báo chí đề cập ít nhiều. Trên SGGP
(15-1-2018), gia đình đã được xem là “thủ phạm”: “Tình trạng đạo đức xuống cấp
nghiêm trọng là do có sự buông lỏng việc giáo dục đạo đức cho học sinh từ ngay
trong gia đình đến nhà trường. Ở nhà thì cha mẹ mải mê lo kiếm tiền bỏ mặc con
cái, thiếu hẳn việc giáo dục con cái nền tảng đạo đức, giữ gìn đạo hiếu với ông
bà cha mẹ, biết kính trên nhường dưới, biết tôn sư trọng đạo. Đó là chưa kể
nhiều phụ huynh còn nuông chiều con quá mức, dung túng cả những thói hư, tật
xấu của con em mình. Họ chưa thực sự là tấm gương sáng cho con mình”… Trên Nhân
Dân (30-10-2018), “tình trạng xuống cấp trong lối sống của một bộ phận giới
trẻ” đã được xem là một trong những nguyên nhân chính khiến đạo đức suy vong.
Và trên nghị trường, đạo đức bi thảm là tại… kinh tế!
Sự tan nát đạo đức xã hội thật ra không thể loại trừ yếu tố chính trị. Nếu
không dám đề cập đến chính sách giáo dục trong đường lối cai trị – đề cao “con
người mới XHCN” hơn là văn hóa và đạo đức, đề cao việc trung thành với Đảng hơn
là gắn bó với những giá trị đạo đức truyền thống – thì những “mổ xẻ” về việc
đạo đức xuống cấp chỉ là hành động tương tự vớt lớp váng trên bề mặt của một
cái ao tù nước đọng gây ô nhiễm xã hội từ những cặn bã hôi thối nằm sâu dưới
đáy. Đừng tránh né mà phải thừa nhận rằng chính đường lối cai trị cộng sản đã
đập nát các giá trị đạo đức truyền thống, ngay từ những ngày đầu của lịch sử
cộng sản. Những trận mưa dầm rỉ rả tuyên truyền cùng chính sách xây dựng “xã
hội mới XHCN”, trong khi phủ nhận và triệt tiêu nhiều giá trị đạo đức căn bản,
đã làm trốc gốc và gãy đổ những giá trị đạo đức vốn ngạo nghễ cả ngàn năm. Khi
mọi thứ được “Đảng trị” và “Đảng hóa”, kể cả tôn giáo, thì vị trí của những giá
trị khác, trong đó có giá trị đạo đức, phải lùi lại và thậm chí bị vất đi. Cộng
sản và cái gọi là “XHCN” của họ chẳng khác gì đám sâu đục khoét và tàn phá
những cây cổ thụ đạo đức. Chẳng phải tự nhiên mà sự xuống cấp đạo đức của xã
hội Việt Nam hiển hiện y hệt xã hội của “nước anh em” Trung Quốc.
Chính quyền làm gì để chấn chỉnh đạo đức? “Bộ Văn hóa đã tham mưu Trung
ương Đảng ban hành nghị quyết 33 về xây dựng phát triển văn hóa con người đáp
ứng yêu cầu phát triển bền vững của đất nước. Bộ cũng trình Chính phủ ban hành
nghị định 110 về quản lý tổ chức lễ hội; nghị định 122 quy định xét tặng danh
hiệu gia đình, thôn, bản, ấp văn hóa… Bộ Văn hóa cũng đề ra nhiều giải pháp để
phát huy sứ mệnh của văn học nghệ thuật, vai trò của văn nghệ sĩ; tăng cường
phối hợp liên ngành trong giáo dục đạo đức lối sống...” – phát biểu của Bộ
trưởng Văn hóa Thể thao Du lịch Nguyễn Ngọc Thiện (trong phiên chất vấn Quốc
hội ngày 30-10-2018). Đó chẳng phải là giải pháp. Những điều đó chưa bao giờ là
giải pháp. Mô hình “làng văn hóa”, “phường văn hóa”… chưa bao giờ đóng góp cho
việc xây dựng đạo đức xã hội. Sự xuống cấp của đạo đức xảy ra cùng thời với sự
bùng nổ những mô hình và cách thức “xây dựng văn hóa” này.
Điều mà Bộ Văn hóa cần “tham mưu Trung ương Đảng” là phải thay đổi chính
sách giáo dục, phải lột bộ da chính trị ra khỏi cơ thể giáo dục, phải đập nát
bộ máy giáo dục để xây lại hệ thống giáo dục từ đầu, lấy triết lý nhân bản làm
trung tâm chứ không phải “con người XHCN”. Bộ Văn hóa cũng cần “tham mưu Trung
ương Đảng” việc cần giảm liều lượng sợ hãi trước cái gọi là “suy thoái tư tưởng
và đạo đức cách mạng” trong cuộc chấn chỉnh xây dựng Đảng, vì chẳng đảng cai
trị nào có thể đứng vững và chẳng đất nước nào có thể đứng lên nếu nền giáo dục
của nó bất thành trong việc tạo ra những cái phanh chặn lại sự tuột dốc của đạo
đức.
Mạnh Kim