Trung tướng Nguyễn Quốc Thước
Tiếp theo phần 1: "Hai cuộc chiến tấn công Việt Nam có
chung một kịch bản"
Giữ được hòa bình, hợp tác và hữu nghị thì cả Việt Nam và Trung Quốc đều
được, để xảy ra xung đột và chiến tranh thì hai bên đều mất.
Nói như vậy để thấy rằng, dân tộc Việt Nam không bao giờ khiêu chiến, gây
sự với Trung Quốc để có cái gọi là "chiến tranh phản kích tự vệ", còn
một khi bất kỳ thế lực nào lăm le bờ cõi Việt Nam, thì giặc đến nhà đàn bà cũng
đánh!
Nhận thức chung của hai Đảng, hai Nhà nước Việt Nam và Trung Quốc là giữ
vững hòa bình, ổn định sẽ càng được củng cố một cách thực chất, lâu dài trên cơ
sở đánh giá đúng đắn các sự kiện lịch sử, khách quan và cầu thị.
Khác với mọi năm, năm nay, trước ngày 17/02, ngày quân xâm lược Trung Quốc lộ rõ bộ mặt "đồng chí" của nó, ĐCS cho phép một số báo chính thống nói nhiều hơn một ít về cuộc xâm lược này.
Bây giờ không còn "tàu lạ", "đồng chí lạ" mà là chính tên Trung Quốc. Trung tướng Nguyễn Quốc Thước viết bài dưới đây có tính suy luận nhiều hơn cả. Ai cũng biết Trung Tướng "trung với đảng", còn "hiếu với dân" thì bây giờ chưa chắc. Ông nhìn đảng của ông như nhìn một bài vị trên bàn thờ, bài vị bằng gỗ. Ông thờ bái miếng gỗ đó tận lòng. Một người như ông mà đã chịu cho Đảng đục bỏ các bia tưởng niệm, ngăn cấm các cuộc hội họp để mặc niệm những anh hùng tử sĩ đã ngã xuống, trong đó có cả những đồng đội của chính ông để bảo vệ non sông gấm vóc thì quả thật ông quá trung với cái bài vị trên bàn thờ, "hiếu với dân" đã bị chính cái bài vị đó che mờ: Khi thì tiêu thổ kháng chiến, vườn không nhà trống, quyết chí tiêu diệt kẻ thù; Khi thì cần phải gìn giữ hòa bình để xây dựng đất nước giàu mạnh hầu ngày sau dành lại phần lãnh thổ đã mất về tay đồng chí Trung Quốc. Nói thế nào cũng được khi xem bài vị trên bàn thờ là chính. 40 năm nay, ai đã ngăn cấm nhắc đến lòng yêu nước trước kẻ thù được gọi là đồng chí? Ai đã bỏ tù những thanh niên bất khuất, dám công khai lòng yêu nước của mình mà không đợi được ai cho phép? Ai đang nhắm mắt để cho thế lực mềm của TQ tràn ngập đất nước? Ai còn tìm cách công khai hóa thế lực này qua những dự án gọi là đặc khu? Ai đã cho phép quá nhiều thứ không kể siết nhằm giúp VN ngày càng phụ thuộc vào đồng chí TQ? Câu trả lời ai cũng rõ: Bọn bá quyền Trung Quốc đã len lỏi vào tận tầng cao của đảng và đang lèo lái cái đảng này tạo thuận lợi cho việc nuốt cả VN trong tương lai. Giữa "trung với đảng" và "hiếu với dân" đến lúc phải chọn lựa, vì hai thái độ này không còn song hành mà là đối nghịch, mâu thuẫn, một còn một mất: Chọn Dân hay chọn Đảng. Dân Quyền |
Những tranh chấp do lịch sử để lại, ví dụ Trung Quốc thôn tính nốt quần đảo
Hoàng Sa năm 1974 và gây ra cuộc thảm sát Gạc Ma năm 1988 để thôn tính một phần
quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền hợp pháp của Việt Nam, sẽ từng bước phải tìm
cách giải quyết bằng biện pháp hòa bình, phù hợp với luật pháp quốc tế.
Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, ảnh do tác giả cung cấp. |
Với bối cảnh Biển Đông đang trở thành đấu trường của Hoa Kỳ và Trung Quốc
trong cuộc so găng tranh giành vị thế siêu cường số 1 như hiện nay, Việt Nam
cũng như các quốc gia Đông Nam Á làm sao giữ cho được hòa bình, là điều phải
tính tới. Vì sao?
Muốn đòi lại chủ quyền lãnh thổ, Việt
Nam phải có sức mạnh
Cục diện Biển Đông ngày nay liên quan mật thiết và là diễn biến tiếp theo
của Chiến tranh Lạnh, là địa bàn cạnh tranh chiến lược chuyển từ mâu thuẫn ý
thức hệ Hoa Kỳ - Liên Xô sang tranh giành vị thế siêu cường số 1 giữa Mỹ và
Trung Quốc.
Trung Quốc lần lượt đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa và thôn tính một phần quần
đảo Trường Sa của Việt Nam đều trong bối cảnh chúng ta đang trong tình thế rất
ngặt nghèo và có sự thỏa hiệp, bắt tay hoặc làm ngơ của Mỹ.
Nếu như năm 1974 Trung Quốc đánh chiếm nốt nửa phía Tây quần đảo Hoàng Sa
vì cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, thống nhất Tổ quốc đang bước vào giai
đoạn nước rút, thì cuộc thảm sát, thôn tính Gạc Ma và 5 cấu trúc địa lý ở
Trường Sa tháng Ba năm 1988 diễn ra trong bối cảnh Việt Nam bị bao vây cấm vận,
chiến tranh tàn phá, kinh tế kiệt quệ.
Ngay cả Hoa Kỳ là đồng minh của Việt Nam Cộng hòa cũng nhắm mắt làm ngơ cho
Trung Quốc chiếm Hoàng Sa.
Liên Xô là đồng minh của chúng ta, có lực lượng quân sự đóng tại Cam Ranh
thời điểm 1988 cũng không thể giúp gì trong sự kiện Trung Quốc chiếm Gạc Ma, vì
bản thân họ phải tính đến lợi ích của mình trước.
Nhắc lại những điều này, chúng tôi muốn chia sẻ một điều trăn trở, rằng
phải làm sao để nước nhà phát triển cường thịnh, dân giàu, nước mạnh, xã hội
công bằng, dân chủ, văn minh.
Phải tự lực cánh sinh và tận dụng mọi cơ hội để phát triển đất nước ngày
một giàu, mạnh.
Chỉ có như vậy, độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ mới được giữ vững,
những phần lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc còn chưa về với Đất mẹ, mới có thể
đấu tranh đòi lại bằng biện pháp hòa bình.
Trong lịch sử quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc, cha ông ta đã từng đàm
phán thành công khiến triều đình nhà Tống ở Trung Quốc trả lại phần đất đai họ
xâm chiếm của Đại Việt thời Hoàng đế Lý Nhân Tông.
Cha ông ta đòi được phần lãnh thổ đã mất là nhờ tài bang giao khéo léo của
những người được triều đình phó thác trọng trách. Nhưng nền tảng cho thắng lợi
ấy phải là thế và lực của một đất nước hòa bình, thịnh trị, chứ không phải một
quốc gia nhược tiểu.
Biết rằng Hoàng Sa, một phần Trường Sa là máu thịt của Tổ quốc Việt Nam
đang nằm trong tay Trung Quốc và một số nước khác, con cháu đời đời không quên
nghĩa vụ phải lấy lại, nhưng không phải là lúc này, càng không phải bằng vũ
lực.
Cuộc kháng chiến bảo vệ biên giới chung 1 kịch bản trên 2 hướng Tây Nam năm
1978, phía Bắc năm 1979 cũng như cuộc chiến bảo vệ chủ quyền quần đảo Hoàng Sa
năm 1974, bảo vệ chủ quyền Trường Sa năm 1988 là thực tế lịch sử.
Cần giáo dục cho thế hệ trẻ về các sự kiện lịch sử này với đầy đủ thông
tin, bài học được đánh giá một cách khách quan, nghiêm túc, khoa học, cầu thị
nhất.
Làm việc này không chỉ để tiếp nối truyền thống dựng nước và giữ nước của
cha anh, mà còn tạo nền tảng cho sự đoàn kết, thống nhất về nhận thức trong nội
bộ, cũng như đấu tranh, đàm phán trong các hoạt động bang giao, củng cố hữu
nghị, bảo vệ hòa bình và giải quyết tranh chấp trên cơ sở luật pháp quốc tế.
Biết người là quan trọng, nhưng biết ta còn quan trọng hơn. Chỉ khi nào nắm
chắc lịch sử đấu tranh dựng nước và giữ nước, chúng ta mới có thể tự tin trong
đối nội lẫn đối ngoại, hóa giải hận thù và nguy cơ chiến tranh.
Hàng vạn liệt sĩ, đồng bào nằm xuống năm 1978, 1979 để bảo vệ biên cương
cũng như xương máu của con em Đất Việt đổ xuống vì sự toàn vẹn lãnh thổ của Tổ
quốc ở Hoàng Sa năm 1974, Trường Sa năm 1988 cần được tôn vinh, tri ân như đồng
bào, chiến sĩ hy sinh trong kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ.
4 vạn liệt sĩ hy sinh trên tuyến biên giới phía Bắc đã hóa thân vào sông
núi, các thế hệ thanh niên sau này cần phải nhớ rằng, trong bối cảnh ngặt
nghèo, kiệt quệ sau 2 cuộc chiến tranh như thế, tưởng rằng đã được trở về với
gia đình thì cha anh mình lại tiếp tục hy sinh vì Tổ quốc.
Riêng Quân đoàn 3 chúng tôi, chỉ trong 1 tháng đã phải cơ động từ chiến
trường chống tập đoàn diệt chủng Khmer Đỏ ở Campuchia về miền Bắc làm dự bị
chiến lược sau khi Trung Quốc nổ súng tấn công toàn tuyến biên giới phía Bắc,
và cũng có hàng trăm liệt sĩ hy sinh.
Có tuyên dương, vinh danh xứng đáng những người ngã xuống vì Tổ quốc trên
biên giới năm 1978, 1979 hay ngoài hải đảo năm 1974, 1988, thì các thế hệ sau
này mới thấm được tinh thần bảo vệ Tổ quốc của cha anh và trách nhiệm của mình.
Điều này cần phải được đưa vào sách giáo khoa để giáo dục cho các thế hệ
trẻ, và phải để thế hệ trẻ tự rút ra được những bài học, tiếp tục gìn giữ
truyền thống của cha anh, vận dụng tinh thần ấy vào hoàn cảnh mới, điều kiện
mới của bản thân, gia đình và đất nước.
Không gì "nhạy cảm" bằng lòng
dân
Đối ngoại rất quan trọng, nhưng đối nội quan trọng hơn, quan trọng sống
còn, bởi trong có ấm thì ngoài mới êm, nội bộ loạn ly thì dễ mất nước.
Chúng tôi nhận thấy đâu đó vẫn còn những quan điểm e dè khi nhắc đến sự
kiện lịch sử cuộc kháng chiến chống Trung Quốc tấn công toàn tuyến biên giới
phía Bắc năm 1979 vì "nhạy cảm".
Nhưng không có gì "nhạy cảm" bằng lòng dân.
4 vạn liệt sĩ đã ngã xuống khi chiến đấu bảo vệ Tổ quốc cùng biết bao đồng
bào, nam phụ lão ấu chết dưới tay kẻ thù, nếu không được tuyên dương, vinh danh
xứng đáng thì một mai nếu không may nổ ra chiến tranh, ai sẽ là người cầm súng
ra trận bảo vệ nước nhà?
Chúng tôi cũng xin nhấn mạnh một lần nữa, sòng phẳng với lịch sử không có
nghĩa là kích động hận thù, mà để bảo vệ những gì là chính nghĩa, là lẽ phải;
Đấy là đạo lý, luân thường, đồng thời cũng để bảo vệ hòa bình và hữu nghị
đúng nghĩa, xây dựng trên mối quan hệ hợp tác bình đẳng của nhân loại văn minh.
Trong kháng chiến cứu quốc cũng như trong công cuộc xây dựng đất nước, cần
phải ghi nhớ nằm lòng tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh: "Dễ trăm lần
không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong".
Ý chí của dân tộc này đã được thử thách bởi những siêu cường hàng đầu thế
giới, phải được vun bồi và thổi vào công cuộc kiến thiết đất nước giàu mạnh,
sức mạnh của Việt Nam nằm ở lòng dân.
Ngược lại cũng phải nói rằng, những quan điểm bài xích quan hệ hợp tác, hữu
nghị trên tinh thần bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau giữa Việt Nam và Trung Quốc
hay bài bác Trung Quốc, cũng là một thái cực cực đoan phải tránh.
Đẩy Việt Nam vào thế đối đầu với Trung Quốc là đưa dân tộc vào chỗ suy
vong, bởi dân tộc Việt Nam kiên cường chống ngoại xâm nhưng luôn yêu chuộng hòa
bình, hòa hiếu chứ không hiếu chiến.
Xử lý các vấn đề do lịch sử để lại trong quan hệ Việt - Trung, xử lý các
vấn đề đối tượng trên nền đối tác sẽ chỉ có hiệu quả thực chất khi nhìn thẳng
sự thật, đánh giá đúng bản chất các sự kiện lịch sử.
Cho nên khi sức khỏe còn cho phép, chúng tôi vẫn cố gắng về Vị Xuyên để
thắp hương tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ ngã xuống trong cuộc chiến bảo vệ Tổ
quốc năm 1979 và chống Trung Quốc gây hấn ở biên giới suốt thập niên 1980.
Còn có một số người e dè cho rằng việc này là "nhạy cảm", chúng
tôi cho rằng nếu vì "nhạy cảm" mà né tránh việc tưởng niệm, tôn vinh,
tuyên dương các anh hùng liệt sĩ như thế là có tội với Tổ quốc và có tội với
những người ngã xuống.
Mỗi khi có dịp thăm lại các chiến trường xưa, chúng tôi cũng đã từng thắp
hương cho những người phía bên kia khi gặp mộ phần của họ nằm lại. Có những
người không dám làm điều này vì "nhạy cảm". Đã có thắc mắc, tại sao
chúng tôi lại làm thế?
Chiến tranh đã lùi xa, những người bên này hay bên kia nằm xuống đều đã trở
thành một phần của lịch sử.
Chúng tôi mong muốn những nghiệp duyên họ gieo trong quá khứ được hóa giải,
tránh để oan oan tương báo, mới mong có hòa bình miên viễn, để hòa bình và hữu
nghị thực sự đến ngay từ trong lòng người, chứ không phải các khẩu hiệu.
Thể chế có thể biến thiên theo dòng lịch sử, nhưng dân tộc mãi mãi trường
tồn. Không có lợi ích nào cao hơn lợi ích quốc gia, dân tộc.
Với những khúc quanh lịch sử quan hệ Việt - Trung như cuộc chiến Trung Quốc
tấn công Việt Nam năm 1979 cần được cả hai bên đánh giá và rút ra bài học cho
mình, để không lặp lại.
Với những nước từng là kẻ thù trong chiến tranh như Pháp, Mỹ, Hàn Quốc
chúng ta đã làm được, thậm chí trở thành những đối tác mật thiết, thì với Trung
Quốc cũng phải như vậy, để chung sống hòa bình.
Quan trọng hơn nữa là, với người ngoài chúng ta làm được, thì với người nhà
chúng ta cũng phải học cách bao dung và chia sẻ với nhau, theo đúng tinh thần
người trong một nước thì thương nhau cùng, hàn gắn vết thương chiến tranh.
Xuân mới Kỷ Hợi là tròn 40 năm cuộc chiến đấu bảo vệ Tổ quốc trên biên giới
phía Bắc, chúng tôi có mấy lời tâm huyết, vừa là nén hương tri ân những người
đi trước, vừa là lời nhắn nhủ các bạn trẻ hôm nay và mai sau, học theo người
xưa để xây dựng nước nhà cường thịnh!
Trung tướng Nguyễn
Quốc Thước