Hoàng Hải Vân
"Cát Linh Hà Đông" Nguyễn Văn Thể |
Winston Churchill, người ủng hộ thị trường tự do “toàn tòng”, từng nói : Thuế là cái ác, là cái ác cần thiết nhưng vẫn là cái ác, cho nên chúng ta càng đánh thuế thấp bao nhiêu càng tốt (tức là ít ác) bấy nhiêu.
Bởi vậy trong những cuộc cãi vã chính trị vô hồi
kỳ trận như những mớ bòng bong trên truyền thông quốc tế, ta nên nhìn vào bản
chất của một chính phủ : Một chính phủ chủ trương giảm thuế là chính phủ tốt
(hoặc sẽ tốt), một chính phủ chủ trương tăng thuế là chính phủ xấu. Giảm thuế sẽ
thu hẹp chiều kích chính phủ để đưa xã hội đi theo con đường tự do, tăng thuế sẽ
phình to chính phủ để đẩy xã hội vào con đường nô lệ.
Chính phủ của xã hội tự do chỉ làm những việc mà người dân không tự mình làm được, họ tránh xa cuộc sống riêng tư của chúng ta. Còn chính phủ của xã hội nô lệ thì muốn làm tất cả, họ dòm ngó vào bàn ăn, vào phòng ngủ của chúng ta.
Chính phủ của xã hội tự do chỉ làm những việc mà người dân không tự mình làm được, họ tránh xa cuộc sống riêng tư của chúng ta. Còn chính phủ của xã hội nô lệ thì muốn làm tất cả, họ dòm ngó vào bàn ăn, vào phòng ngủ của chúng ta.
Đạo lý đó người dân bình thường ai cũng hiểu,
các chính trị gia người hiểu người không, nhưng các kinh tế gia thì không hiểu
(trừ các kinh tế gia theo trường phái Áo và trường phái Chicago). Ở Việt Nam ta
hiện nay, trong khi Thủ tướng đương nhiệm tuyên bố giảm thuế trên các diễn đàn
quốc tế thì bộ máy quan liêu của ông ở nhà tìm mọi cách chặn lại để cho thuế
tăng chứ không cho giảm. Tệ hại hơn, cái cơ chế đặc thù mà Quốc hội dành cho
chính quyền TP.HCM thực chất là đặc cách cho chính quyền thành phố này tăng thuế
tăng phí. Hà Nội cũng đang rục rịch “đặc thù” để được tăng phí gấp mấy lần mức
phí chung. Cái thiện như vậy là chưa thắng nổi cái ác.
Nhà nước đi vay thực chất cũng là tăng thuế,
vì phải lấy thuế trong tương lai để trả nợ. Nhưng tương lai cũng đâu có xa gì,
chỉ riêng trong năm nay Quốc hội đã phải quyết định chi tới 115.400 tỷ đồng để
trả “nợ lãi”.
Tăng thuế đã ác, tăng thuế để trả nợ cho những
khoản vay nặng lãi khổng lồ đưa đất nước vào thòng lọng bẫy nợ của Trung Quốc
là đại ác. Dự án đường sắt Cát Linh – Hà Đông chính là biểu tượng điển hình của
cái đại ác đó. Nhắc lại để những kẻ cam tâm muốn làm nộ lệ cho Bắc Kinh nghe
cho rõ đây : Vay tiền của Trung Quốc tuy lãi suất khoảng 3%/năm (là đã rất cao
so với vay của các nước khác rồi) nhưng chấp nhận cho nó chỉ định thầu, phải
mua vật tư thiết bị của nó (thường là thiết bị lạc hậu), nghĩa là nó lấy tiền của
ta đi vay của nó để làm ra một sản phẩm chẳng ra gì với cái giá nó hô bao nhiêu
ta phải trả bấy nhiêu, khiến cho chi phí đi vay ngoài lãi suất tăng vọt cao hơn
rất nhiều so với lãi suất, đó chẳng phải là tín dụng đen thì là cái gì ?
Chưa ai thống kê được tổng số tiền mà Việt Nam
vay của Trung Quốc theo những điều kiện áp đặt như trên cho đến nay là bao
nhiêu. Chỉ biết từ năm 2013 trở về trước đã vay tiền Trung Quốc để làm các dự
án : Đường cao tốc Lạng Sơn – Hà Nội (300 triệu USD), Nhiệt điện Vĩnh Tân 2
(300 triệu USD), Nhiệt điện An Khánh (143 triệu USD), đường sắt Cát Linh-Hà
Đông (419 triệu USD)… và hàng tỷ USD cho nhiều dự án khác. Không hiểu sao từ
sau năm 2013 Bộ Tài chính không công bố số liệu vay của Trung Quốc nữa. Riêng dự
án Cát Linh-Hà Đông có công bố khoản vay bổ sung 250 triệu USD vào năm 2016. Nếu
tôi không nhầm thì điều may mắn là Chính phủ đương nhiệm chưa ký vay “tín dụng
đen” của Trung Quốc với điều kiện áp đặt nói trên cho dự án nào, nhưng phải đứng
ra giải quyết hậu quả, còn sắp tới có ký vay hay không thì tôi không biết.
Đường sắt Cát Linh – Hà Đông là đại ác tích tụ
thành một khối u đang di căn trong nền tài chính quốc gia, Chính phủ đương nhiệm
chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Đưa cái khối u di căn đó về án ngữ giữa thủ đô
chẳng khác gì rước giặc vào nhà. Không đưa bọn sâu mọt rước giặc về nhà kia vào
lò thì nói chuyện an dân chỉ là để sướng mồm mà thôi !
HOÀNG HẢI VÂN