Một cảnh đấu tố xưa. Ảnh: tư liệu
|
Nguyễn Thúy Hạnh
Suốt thời thơ ấu cho đến khi bà nội mất năm 2005, mình luôn được nghe bà kể
về nỗi đau Cải cách ruộng đất, những gì mà gia đình mình và những người ruột
thịt ở cả 2 họ nội ngoại của bố mình phải trải qua năm 1954. Một gia đình sung
túc và có học đã theo cách mạng, rồi bị đấu tố, bị làm nhục, bị cướp sạch tài
sản và ruộng đất do công sức lao động và tích lũy bao đời, trước khi bị đuổi ra
khỏi ngôi nhà của mình.
Khi lập gia đình mình lại được mẹ chồng kể tương tự, những gì đã xảy ra với gia đình bên nội của các con mình năm 1954.
Nhưng cũng chỉ là nghe kể lại, chỉ cho đến buổi tối hôm 9/4 vừa rồi, khi chính mình ở vào hoàn cảnh đó, (và tối hôm qua đứng ngoài hội trường nghe loa đọc oang oang bản cáo trạng luận tội sau khi đấu tố vắng mặt anh Phạm Chí Thành, chứng kiến vẻ mặt hả hê của những hồng vệ binh già bước ra từ hội trường sau khi tham gia ném đá, và sự gầm ghè đe dọa của đám kiêu binh cả trăm đứa bảo vệ vòng ngoài), mình mới có thể cảm nhận tường tận đấu tố của cộng sản nó thế nào, mới thấu hiểu những gì mà ông bà, bố, và họ hàng gia tộc mình đã từng phải trải qua. Tuy ko có cướp bóc, nhưng việc vu khống, định hướng rồi kích động để mượn tay đám đông ném đá nhằm đạt mục đích của đảng thì ko khác mấy so với đấu tố ở CCRĐ. Lúc đó mình ko sợ hãi, ko tức giận, mà hài lòng với quyết định đến dự buổi đấu tố ấy, với cái thế của người đã tẩy chay nó từ trước.
Khi sống ở tổ dân phố số 25, Tứ Liên, mỗi khi họ đến quyên góp mình thường hỏi mức đóng cao nhất là bao nhiêu và vui vẻ đóng ở mức đó. Khi sống ở tổ 19 mình còn thông qua tổ dân phố để hàng tháng giúp 10kg gạo cho một gia đình nghèo trong tổ, và từ bé mình đã được dạy dỗ gặp bất cứ ai trên đường đều vui vẻ chào hỏi, gặp người khó khăn thì giúp đỡ.
Thế nhưng tại buổi "hiệp thương" hôm đó, họ tố cáo mình ko bao giờ đóng góp, sống không hòa đồng...
Và cái người đấu tố ấy, (cũng là người đầu tiên nổ súng vào mình), lại chính là người đã thuyết phục và đưa mình ra chỗ hiệp thương. Trước đó trong mấy lần đến nhà mình đưa giấy người này đã luôn tỏ ra hết sức thân tình. Ông ta là tổ trưởng dân phố tòa R1, một "cán bộ" hưu trí, một con người khoảng 75 tuổi ko còn có thể nói là trẻ người non dạ. Ông ta cũng ko hề cảm thấy xấu hổ khi đã cao tuổi rồi mà còn có thể hành động phản trắc và vu khống như vậy.
Mình đi tuần hành chống TQ, bảo vệ cây xanh, đều là những hành động có ích cho nhân dân, nhưng họ lại nêu cái "tội danh" rất mơ hồ là "gây rối" nhằm định hướng dân hiểu lầm hành động của mình là xấu xa...
Thời CCRĐ họ kích động và xúi giục nông dân kém hiểu biết cướp tài sản và đất đai của người giầu, (và tài sản đó đi đường vòng để rồi về chính tay họ qua cái gọi là "sở hữu toàn dân" nhưng lại do đảng lãnh đạo và nhà nước quản lý), để gieo rắc nỗi sợ hãi, triệt tiêu sự phản kháng, để ngu dân nhằm dọn đường cho sự cai trị vĩnh viễn của đảng.
Nhưng đối với những người tự ứng cử vào Quốc hội thì được hay không là ở trong tay họ, việc gì họ phải giở lại màn đấu tố để tự vạch áo cho người xem lưng?
Phải chăng vì họ muốn trả thù những người dám trêu ngươi, thách thức quyền lực tối cao và độc nhất của họ? Đó là đòn khủng bố tinh thần để dập tắt, làm tê liệt ý chí của những người dám đối mặt tố cáo và vạch trần sự dối trá; gieo nỗi sợ hãi để làm gương cho kẻ khác đừng có dại mà đùa tới quyền lực của họ; cũng như cô lập những người phản kháng khỏi nhân dân, khiến dân có cái nhìn méo mó về những người đấu tranh, (dẫu là đấu tranh cho chính những người dân ấy)?
Đã hơn 60 năm sau CCRĐ, xã hội giờ đã khác rồi, thông tin ko còn có thể bưng bít như xưa, đòn khủng bố của họ chỉ tổ lột trần họ ra trước công luận, và khoét sâu thêm hố ngăn cách giữa họ với nhân dân, chất chứa thêm lòng căm hờn làm động lực cho sự phản kháng mà thôi.