Thiện Tùng
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bị Đảng của ông
“đuổi việc” đã “thanh thản trở về với
cuộc sống đời thường...” hơn 10 ngày rồi, thế mà thiên hạ vẫn cứ “nhiệt
tình” khen chê ông . Người ta đánh giá về bản chất của ông Dũng có khác nhau
xung quanh chữ “hùng”: kiên hùng, yên hùng, kiêu hùng, gian hùng... Người viết
thấy “gian hùng” gần với bản chất ông Dũng hơn.
Nguyễn Tấn Dũng nói lời từ biệt - Ảnh Facebook |
Trong
tranh luận khen chê, người ta lấy ông Dũng cân đo hơn thua, cao thấp so với chỉ
những người trong Bộ Chính trị Đảng CSVN, theo kiểu tìm thằng chột cử làm vua
xứ mù. Đỉnh cao của phái khen xem ông Dũng là người “ kiên hùng”, đỉnh cao của
phái chê xem ông Dũng là kẻ “gian hùng”. Họ cứ cãi nhau để rồi “gà ai nấy ôm”.
Từ ngày
ông Dũng bị bãi nhiệm (6/4/2016), Tùng tôi xem ông Dũng như là người “quá cố”,
muốn để yên cho ông ấy “thanh thản về với
đời thường”,“ráng làm người tử tế”
theo nguyện ước của ông ta. Nhưng thấy việc khen chê ông Dũng cứ kéo dài, nặng
về cảm tính, dễ rơi vào sùng bái cá nhân, Tùng tôi xin thố lộ cảm nhận từ lâu
của mình về ông Dũng, để may ra góp phần thúc đẩy việc tranh luận vô bổ nầy sớm
ngã ngũ.
Nói một
đàng làm một nẻo, tiền hậu bất nhứt là căn bịnh mãn tính truyền đời của giới
lãnh đạo Đảng CSVN, ông Nguyễn Tấn Dũng là người nổi trội trong số đó. Với tôi,
ông Dũng không phải người “kiên hùng”, “gian hùng” mới gần với bản chất ông
hơn. Vải the không thể che mắt thánh, dầu ông Dũng giỏi làm động tác giả tới
đâu, người ta cũng nhận ra bản chất của ông cục bộ cá nhân, hảo danh
hảo lợi. Để đạt được điều đó, ông luôn tỏ ra mình là người nổi trội, muốn
trở thành nhà mưu lược, nhưng do trí độ hạn chế, ông dẫm chân ở tầm mưu sỉ.
Hành động của người mưu sỉ là tráo trở, gian manh – thói thường là vậy.
Cả trong
Đảng và bộ máy Nhà nước đã qua và hiện tại, ông Dũng vẫn là người nổi trội hơn
hết. Nếu xem ông Dũng là người hùng thì chỉ có thể là người hùng trong Đảng,
nhưng đối với nước với dân, ông là người phá phách số 1 so với những người đồng
nhiệm và tiền nhiệm của ông – nhiệt tình + dốt nát = đại phá hoại.
Cần giải
đáp câu hỏi: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là
người của Đảng hay của Dân?. Câu trà lời là: Dưới thể chế độc tài Đảng CS
trị, cha nào con nấy, Quốc hội đỏ thì Thủ tướng cũng không thể khác màu.
Quan điểm (cách nhìn) của ông: “Còn Đảng
Dân Nước mới còn”. Lập trường (chỗ đứng) của ông: “Vì Đảng quên Dân, vì thân phục vụ”. Hãy nhìn kỹ xem, dầu gần 20 năm
trên cương vị phó Thủ tướng và Thủ tướng, chưa bao giờ ông Dũng là người của
Dân mà là người của Đảng. Không nghe thấy sao: Họp Quốc hội hay Chính phủ, ông
đều xưng hô bằng hai từ “đồng chi”.
Quốc hội yêu cầu ông từ chức, ông nói: “Tôi
không đòi, do Đảng phân công, khi nào Đảng bảo từ chức tôi sẽ từ...”. Mới
hôm 6/4/2016 đây thôi, theo luật định, Quốc hội và Chính phủ tồn tại song thời,
Quốc hội chưa hết nhiệm kỳ, dầu không muốn, ông vâng lời Đảng, ngoan ngoản chấp
nhận bị bãi nhiệm (bị cách chức) nhường quyền cho Chính phủ Lâm thời do Đảng
của ông dựng lên.
Như đã
nói, với tôi, ông Dũng không phải là người hùng, gian hùng mới gần với thuộc
tính của ông hơn. Không phải “nhà sập bìm bìm leo” đâu, từ lâu tôi đã cố mà
không thể tin được ông được. Bởi vì ông làm động tác giả rất giỏi, thuộc hạng
người thích “đi mây về gió”, “sớm nắng, chiều mưa”, mang trong người tính “hảo
danh, hảo lợi. Ông, đúng hơn không phải chỉ riêng ông, chuyên nghề “ăn mày dĩ
vãng”, Đảng CSVN như là cái phao, là chỗ dựa để ông mưu danh, đạt lợi cho bản
thân và gia đình.
Người ta
thường nói “Mưu thâm thì họa cũng thâm”, “vỏ quít dày có móng tay nhọn”,
Cả Trọng chơi khâm, lấy quyền tước, danh vị chiêu dụ thuộc hạ của ông Dũng,
cô lập ông rồi xúm nhau moi móc tội trạng của ông, bảo ông phải tự giải trình
hơn 10 cái tội. Ông cố thức đêm giải trình giao nộp đúng hẹn, nhưng người ta cố
tình ngâm dấm không điều tra xem xét, coi như ông bị án treo. Thế rồi, lấy cớ
đó và tìm mọi cách loại ông ra khỏi Ban Chấp hành TW Đảng và mượn tay Quốc hội
dùng luật rừng cách chức ông. Bị đẩy vào đường cùng, không còn cựa quậy gì được
nữa, ông buông ra câu dối cả lòng mình: “Tôi
rất thanh thản trở về với cuộc sống đời thường .., tôi cảm thấy hạnh phúc”.Thanh
thản, hạnh phúc cái con khỉ, thế ông Lưu Trọng Văn nào đó tưởng ông “lên thiệt”,
chê ông nhát gan chạy xịt, thiếu trách nhiệm với nước, với dân..v.v...
Nhờ giỏi
làm động tác giả và xảo ngôn theo kiểu nắng bề nào che bề ấy để kiếm điểm,
khiến người ta lầm tưởng ông là người cấp tiến, thân phương Tây, bài Trung
Quốc. Bằng chứng là:
-
Khi Trung Quốc cấm giàn khoan HD 981 vào hải phận Việt Nam, dân chúng
biểu tình chống TQ, Đến Philippines (21/5/2015), ông trả lời phóng viên: “Chủ quyền lãnh thổ, biển, đảo là thiêng
liêng, nhất định không đánh đổi điều thiêng liêng nầy để lấy một thứ hòa bình,
hữu nghị viễn vông, lệ thuộc nào đó...”. Để rồi khi về nước, qua điện thoại
di động, ông hộc tốc ra lịnh cấm biểu tình chống Trung Quốc và ra công văn cấm tụ
tập đông người – trên 5 người phải xin phép.
-
Trước áp lực của nhân dân đòi có luật biểu tình, tại nghị trường Quốc
hội, nhân danh Thủ tướng Chính phủ, ông yêu cầu Quốc hội sớm thông qua luật
biểu tình. Thế rồi năm nầy qua năm khác chẳng thấy ra luật biểu tình. Mới đây,
Quốc hội thúc phía Chính phủ trình dự luật biểu tình cho Quốc hội xem xét, thì cũng
tại nghị trường Quốc hội, chính ông là người lên tiếng ngăn cản.
-
Theo chủ nghĩa hình thức, đi đến nước nào, kể cả Trung Quốc, ông đều câu
cho được họ ký “quan hệ hợp tác chiến lược” để rồi chiến thuật cũng không thấy.
Sang Mỹ hay các nước phương Tây thì ông nói nghe mùi mẫn với họ, tỏ rõ thái độ
bài Trung. Khi về nước, ông luôn tỏ ra thân thiết với Trung chõi lại họ. Rõ
nhứt là bài diễn văn ông đọc tại lễ kỷ niệm 30/4/2015 tại Sài Gòn, và trong đón
tiếp Tập Cận Bình vừa rồi, không chỉ một lần như những người khác, ông ôm hun
thắm thiết Tập Cận Bình đến 3 lần và tươi cười khi ông Bình mời ông sang thăm
Trung Quốc. Sau đó, ông thất vọng chán chường khi Nguyễn Sinh Hùng được cử sang
thăm Trung Quốc thay ông.
-
Trước ông, chưa có vị Thủ tướng nào để đất nước lệ/phụ thuốc vào Trung
Quốc cả chính trị, kinh tế, văn hóa,
xã hội quá sâu đậm như thời ông. Chẳng hạn: cho TQ thuê rừng đẩu nguồn
và ven biển; khai thác bauxite Tây nguyên; để người TQ xâm
nhập làm mưa làm gió khắp cùng đất nước, hình thành những đặc khu của người
Tàu, rõ nhất là khúc ruột miền Trung
thuộc tỉnh Hà Tĩnh và khu nhiệt điện ven biển thuộc tỉnh Trà Vinh; cho
Trung Quốc thầu khoảng 90% những công trình xây dựng trong nước; để cho
hàng ế, độc hại của Trung Quốc chiếm lĩnh thị trường Việt Nam ..v.v... -
Thời ông làm Thủ tướng, để mặc tình Trung Quốc từng bước khống chế 2 tử
huyệt, đó là biển đảo và nguồn nước sông Mékong. Ngư dân biển và cư dân đồng
bằng sông Cửu Long đang rên siết, đang réo gọi tên ông và Đảng lãnh đạo trực
tiếp, toàn diện, tuyệt đối của ông. Có lẽ do các ông bận mãi mê cãi lộn, tranh
giành ngôi thứ với nhau nên không hay biết chớ gì?!.
Không ít người thắc mắc, tại sao ông Dũng suốt đời “Vì Đảng quên Dân, vì
thân phục vụ” mà Đảng nở “dứt dây” ông ?. Có người cho rằng: do ông Dũng kéo bè
kéo cánh, háo danh, tham nhũng. Người khác cãi lại: kéo bè kéo cánh, háo danh,
tham nhũng đâu phải chỉ riêng ông Dũng, nhìn kỹ xem, trong giới cầm quyền gần
như ai mà không như vậy?. Vậy thì do đâu ?. Câu trả lời chính xác là
“tranh quyền, ganh ăn tìm mọi cách hạ bệ
nhau”.
Khi thấy ông Dũng bỏ cuộc dễ dàng, có người cho là ông “bán độ”, “hy sinh
đời bố củng cố gia đình”. Người nầy dẫn chứng nghe cũng có lý: Đối với người chết, ông Dũng đã sớm xây cất Từ đường đồ sộ
ở tỉnh Kiên Giang. Đối với người sống: Chị Thắm của ông là bà chủ đồn điền cao su ở Đông Nam bộ; Em
trai của ông là Tư Thắng, vua xe Taxi rộng hơn vùng Tây Nam bộ; Con trai
lớn của ông Nguyễn Thanh Nghị, đang là Bí thư tỉnh Kiên Giang kiêm trông coi
kiến thiết đảo Phú Quốc; Con gái
rượu của ông là Nguyễn Thanh Phượng, một
trong những vị vua ngành ngân hàng – Vietcapital (Bản Việt) Phượng là chủ sở
hữu; Con trai út của ông là Nguyễn Minh Triết, tuổi còn trẻ bân, đang là
tỉnh ủy viên, Bí thư Tỉnh Đoàn tỉnh Bình Định.
Lại có người lo ngại dùm ông Dũng: Liệu
người ta có để yên cho người thân ông tại vị không? Người ta hồi tố tham nhũng
đối với ông thì sao?. Lo bao đồng – một
người khác xen vô, người ta có luật chơi riêng với nhau từ lâu: “Mầy ăn, tao ăn, nó ăn = chúng ta cùng ăn”,
“Mi không đánh ta, ta không đánh mi = huề
cả làng”, “Mi moi móc người thân ta,
ta moi móc người thân mi = huề cả nước”.
Thấy ông chưa chi vội chạy, người ta buồn nói vậy thôi, chớ gần 20 năm ở
cương vị phó Thủ tướng và Thủ tướng, ông Dũng chọc cứt không nên lỗ, quậy phá
như thế đã đủ lắm rồi rồi, nếu ông nán lại đôi ba tháng nữa cho hết nhiệm kỳ
cũng không làm được việc gì cho đất nước, có khi còn hại thêm.
Thay cho lời kết, Tùng tôi thấy cần lưu ý ngài nguyên Thủ tướng Dũng 2
việc:
1/ Chính đích thân Ngài mời Tổng thống Mỹ Obama sang thăm Việt Nam, nếu
không có gì thay đổi, cuối tháng 5 tới đây ông ấy sẽ đến. Ông ấy đến mà vắng
Ngài, những người đương nhiệm biết phải nói làm sao với khách, chẳng lẽ nói
“Ngài đã bị cách chức” thì kẹt lắm ?.
2/ Hãy cố thử xem, nếu ráng mà không trờ thành người tử tế, không hòa
nhập được với cộng đồng, Ngài nên nhờ chàng rể hoặc ông thông gia, có quốc tịch
Mỹ, làm mai mối sang định cư bên ấy cho thanh
thản và hạnh phúc theo nguyện
ước của Ngài ? .
18/4/2016
TT