30 juin 2014

Gặp một người Trung Quốc ở DC

 

Hiệu Minh

Hành xử tiểu nhân – Tầu TQ đâm tầu VN ở biển Đông.
Chiều qua, người bạn Ấn Độ mời gia đình Cua Times tới ăn chiều bên Maryland. Gọi là mời, thực chất là các gia đình tự biên tự diễn món của nhà mình, “góp gạo thổi cơm chung”, ăn tối đúng kiểu Mỹ.

Làm khách kiểu này gia chủ cũng đỡ mệt, chỉ lo lau dọn nhà cửa trước và sau bữa ăn. Bát đĩa giấy, dao, thìa, dĩa bằng plastic, ăn xong lùa vào thùng rác.
Mình được thử 4 kiểu nấu: nem sống và salad tây nhưng làm theo kiểu Việt, thịt lợn rang xì dầu theo bếp Hoa, rau xào phong cách Ấn và thịt dê cari theo kiểu Pakistan. Đồ uống toàn dùng của Mỹ. Gọi là bữa ăn “cuốc tế” cũng không sai vì hội nhập nên chẳng có hương vị nào giống nhau.
No nê, ba anh Ấn, Trung, Việt, đại diện cho trường phải thánh Gandhi, cụ Mao và cụ Hồ, tranh cãi đệ tam…thế giới.
Anh cu người Trung Quốc (tạm gọi là anh Trung), thấy mình người Việt, liền lân la hỏi chuyện. Nhớ lời chị Ngự Bình và bà con trong hang Cua dặn, dùng ngoại giao vết dầu loang,  phải “tuyên truyền, vận động về biển đảo”. Mình mở máy theo kiểu Cua Times.
Anh Trung với cặp kính hấp háy, rất khôn, tỏ vẻ thân thiện, hỏi tình hình Việt Nam. Mình cười hỏi lại, anh biết gì, kể nghe nào.
Anh bảo, Việt Nam theo XHCN, cộng sản, nhưng giống Trung Quốc, đỏ vỏ đen lòng. Chế độ với nền báo chí xoen xoét, vẽ ra văn minh tươi đẹp, nhưng lãnh đạo trộm cắp. Anh xem tay gì BCT của TQ (Bạc Lai Hy?) vừa vào tù đó, có hàng tấn vàng. Ah, y cài bẫy, để xem mình nói xấu VN đến đâu.
Mình hỏi, anh sang Mỹ bao lâu. Mới vài năm, nhưng năm nào cũng về thăm Bắc Kinh, gặp bạn bè, đang làm ăn ở hai quốc gia. Bây giờ Trung Quốc không còn là điểm hẹn của những doanh nhân thế giới nữa vì môi trường hủy hoại, cấm đoán, chẳng ai được mở mồm nói lên sự thật.
Bị chặn ở TQ. Ảnh: Internet
Bên VN các anh còn có facebook, có blog. À mà này, anh có viết blog không. Mạng xã hội hay lắm đó. Bên Trung Quốc cấm tiệt, chắc có nhiều ẩn khuất, phạm tội, hành xử kiểu buôn á phiện mới úp úp mở thế.
Chả bù cho dân Mỹ. Obama đổi 5 tù binh nguy hiểm lấy 01 lính Mỹ đào ngũ, báo chí chửi không tiếc lời.
Anh ý có hai con trai bé tý, nói tiếng Tầu thạo, giỏi cả tiếng Anh, chứng tỏ anh dạy con khá hơn lão Cua. Nhìn mấy đứa trẻ chơi với nhau rất vui, nửa Anh, nửa Trung, nửa Việt, nửa Ấn, nửa Hoa Kỳ…rất thú vị.
Bàn chuyện tương lai của bọn trẻ, anh băn khoăn, không biết nên đưa con về Bắc Kinh hay ở lại. Để lâu chúng sẽ nhiễm văn hóa Mỹ, khó mà rèn thành người Hoa, dù bây giờ đang nói bằng tiếng mẹ đẻ với chúng.
Giọng anh trầm lại, dầu sao, xứ này giáo dục vẫn nhất thế giới. Các quan Trung Quốc kiếm được bao nhiêu tiền toàn gửi con cháu sang phương tây, chọn các trường nổi tiếng nhất. Sao họ không dùng sản phẩm giáo dục gốc cộng sản.
Mang tiếng xây dựng CNXH ở Trung Hoa, nhưng thực chất là đóng góp cho tư bản Mỹ giầu thêm, anh có lạ không? Rất nhiều giới tinh hoa làm ăn chụp giật, tìm cách thu vén và chuồn. Vì họ biết thừa, TQ có giầu nhưng vẫn là anh chàng ít học lắm tiền, với kiểu lãnh đạo này.
Nghe anh Trung này nói, như là hắn đọc blog Cua hay sao ấy.
Lân la thế nào quay lại câu hỏi ban đầu, VN các anh thế nào, nghe nói tiến bộ lắm, hơn hẳn Trung Quốc, vì VN mở cửa, chơi với phương Tây. Ah, tay tình báo Hoa Nam khôn thiệt.
Mình bảo, VN vẫn từ từ tiến lên CNXH vào thế kỷ 22, nay đang thời kỳ quá độ, sau gần 1 thế kỷ phát triển. Để tiến lên thiên đường do các cụ Mác, Lê, Mao… đưa ra, cần 5km nữa. Hai nước chúng ta thường có kế hoạch 5 năm một bước. Để đi hết 5km, mà 5 năm một bước, chắc tới thiên niên kỷ sau mới tới đích, anh Trung nhỉ.
Con cháu cụ Mao nghe xong cũng phải chịu lão Cua. Anh Ấn nhà thánh Gandhi cũng phải gật gù.
Anh Trung thán phục Việt Nam thật. Mở cửa về chính trị, về kinh tế, internet tự do, báo chí tha hồ phê phán chính phủ. Nghe sướng lỗ tai, không hiểu anh lấy tin này ở đâu ra. Truyền thông TQ một chiều, có cái dở, có cái hay, ít nhất dân Trung không hiểu hết dân Việt.
Mình hỏi, anh có biết ở VN có chuyện làm dự án trời ơi đất hỡi, bọn trộm cắp tầm cao toàn vẽ ra thiên đường để cướp đất của dân không? Úi giời, bên Trung Quốc đầy sự bất công. Chả biết tư bản Mỹ có độc ác và tham lam như thế nào, chứ quan lại địa phương bên nước tôi (TQ) chả khác gì bọn đế quốc thực dân Nhật hay Tưởng Giới Thạch.
Lan man một hồi, anh Trung hỏi về biển…Nam Trung Hoa. Uh, có thế chứ, gián điệp Hoa Nam bắt đầu thể hiện.
Mình nghĩ, nên cho anh này một bài học. Mình hỏi, anh có biết tôi phục Trung Quốc thế nào không? Đó là một siêu cường trong con mắt của nhiều người. Nền kinh tế thứ 2 thế giới với GDP 9000 tỷ đô la, dự trữ ngoại tệ 3200 tỷ, trong khi Mỹ chỉ có 143 tỷ trong kho bạc.
Dân số 1,3 tỷ đông nhất thế giới. Có lần Mao nói, dân Trung Quốc, đứng ở Bằng Tường, đái mỗi người một bãi cũng đủ trôi Việt Nam.
Anh xem đồ ăn, thức uống, đồ dùng trong nhà anh Ấn này, có bao nhiêu do Trung Quốc sản xuất. 90% nếu không phải là 100% ngay tại nước Mỹ này.
Đưa người lên vũ trụ, phát triển vũ khí thông minh, mua tầu ngầm ki lô như mua xì dầu ăn với bánh bao, ai mà chả sợ.
Trung Quốc có xứng đáng là siêu cường không? Rất xứng đáng đóng vai trò như Mỹ, Nga, và Tây Âu.
Nhưng siêu cường ấy làm gì với các nước láng giềng. Xem xung quanh Trung Quốc có nước nào ngóc đầu lên được. Này nhé, Bắc Triều Tiên, Mông cổ, Nga, Việt Nam, Lào, Miến Điện, Ấn độ, Pakistan và toàn bộ miền Trung Á với tên có đuôi tan. Chỉ có Hàn Quốc, Nhật, Đài Loan là phát triển bởi họ cách…biển. Núi liền núi, sông liền sông thế nào cũng nghèo.
Đất nước tôi vinh dự được 16 chữ vàng, 4 tốt do các anh tặng, tưởng rằng các anh thật lòng. Cuối cùng các anh mang dàn khoan tới biển Đông, cắm ở đó và bảo đây là của Trung Quốc. Hành xử kiểu tiểu nhân đó, xứ Trung nhà các anh chỉ đáng đi buôn xì dầu ăn với mỳ sợi không thịt thôi.
Vai trò siêu cường là dẫn dắt nhân loại, đưa lối chỉ đường cho các nước nhỏ, tạo ra môi trường làm ăn win win, hai bên cùng có lợi. Không phải kiểu trộm cắp, nham hiểm như  các anh hành xử ở biển Đông.
Anh Trung bảo, nhưng Việt Nam được Trung Quốc giúp trong chiến tranh chống Mỹ. Tôi cười, muốn biết dân VN có nhớ ơn TQ hay không, nên làm một cuộc thăm dò sẽ biết, nhất là hỏi xem ai thích 16 chữ vàng.
Các anh giúp vì mục đích bảo vệ TQ thì không phải là giúp nữa. Các anh lo Mỹ mang bom đến biên giới Trung Quốc, nên tìm cách tạo ra vùng đệm là miền Bắc VN, giống như Bắc Triều Tiên. Theo một nghĩa nào đó, VN chẳng nợ nần gì hết trơn nha, nói cho nó vuông.
Năm 1979, các anh dạy thằng em một bài học, 60 ngàn người đã chết. Nợ máu đó còn lớn hơn nhiều so với 20 tỷ đô la viện trợ của các anh. Người Mỹ viện trợ và chi phí cho chiến tranh Việt Nam tới 700 tỷ đô la, có đòi nợ ai bao giờ đâu, vì họ biết 3 triệu người đã chết thì không có viện trợ nào hoàn nổi.
Xúi Campuchia đánh biên giới phía Nam, chiếm đảo Hoàng Sa, Gạc Ma và gần đây định chiếm nốt biển Đông, các anh lộ rõ tâm địa rồi. Hỏi anh, Việt Nam còn nợ gì Trung Quốc.
Nhưng lãnh đạo các anh vẫn nói Việt Nam cần nhớ ơn Trung Quốc đó thôi. Uh, lãnh đạo Việt Nam không do dân trực tiếp bầu lên, mà do 3 triệu đảng viên bầu, 3 triệu trong số 90 triệu, thì liệu rằng có tìm ra người tài được không?
Ngỗng kiếm ăn. Ảnh: HM
Ngỗng kiếm ăn ở thủ đô Mỹ. Ảnh: HM
Lãnh đạo gì mà ngoại ngữ không biết, được ai mời thì diện “mình có thế nào người ta mới mời chứ”. Đến lúc người ta hủy cuộc gặp do nói linh tinh ở Cuba, chẳng ai nói “mình có làm sao người ta mới hủy”. Có mỗi anh tham nhũng mà lập bập không dám nói, chỉ gọi là đồng chí X, bản lĩnh lãnh đạo ở đâu.
Cu Trung nghe choáng quá, anh Ấn ngồi gật gù, uh, Trung Quốc và Ấn Độ cần hành xử như nước lớn. Nhưng để làm điều đó, nền chính trị phải thay đổi. Tình trạng như hiện nay, Nga, Ấn, Trung, mạnh ai nấy làm, cướp phá thế giới, mà không nghĩ đến một không gian cho 7 tỷ người.
Tội bảo, trong bữa cơm tối nay, các anh có thấy nước Mỹ xứng đáng như thế nào trong vai trò dẫn dắt nhân loại. Các món ăn Hoa, Việt, Ấn, Pakistan ngon như nhau tại xứ này. Bên ngoài không khí trong lành, cây cối xanh tươi, nhà cửa xây dựng đâu vào đấy, chẳng phải đeo khẩu trang đi ra đường, xe đỗ không ai vặt gương.
Chúng ta đến từ nhiều quốc gia khác nhau, thế mà được tự do nói đủ thứ trên đời. Thử hỏi ngồi ở Bắc Kinh hay Hà Nội, có ai dám bàn những chuyện này không.
Nước Mỹ sẽ lấy hết nhân tài thế giới vì cái môi trường tự do này. Hai đứa con của anh Trung, của anh Ấn, của tôi và của nhiều người khác, sẽ ở lại Mỹ cho mà xem.
Nói đến đó thì cô vợ anh Trung ra nhắc, đến giờ đi về rồi. Nói trời, nói biển, chẳng thèm nghe ai, nhưng vợ vừa nhắc, y cun cút ra về, giống y trang lão Cua cũng phủi đít đứng lên.
Lái xe về Virginia, mình nghĩ, lão Cua hơi quá lời :)   :roll: