Nhân sinh nhật con gái, bố
chúc mừng mừng sinh nhật con gái.
Nhưng bố cũng nói thẳng là bố
chẳng quan trọng gì những ngày sinh nhật vợ con hay ngày giỗ ông bà đâu, mà chỉ
quan trọng ngày sinh nhật lãnh tụ Đảng, ngày giỗ lãnh tụ, ngày sinh nhật Đảng,
ngày Đảng ra đời, ngày thành lập Đảng, ngày chào đời của Đảng, ngày khai sinh
ra Đảng, ngày Mặt Chời mọc, Ánh Dương chói lóa, Bóng Đêm chạy mất dép..v..v...
Bố cũng chẳng cần khiêm tốn
mà khoe với con gái rằng, bố ở dưới quê đã được Đảng vinh quang của chúng ta
chính thức đề đạt vào thành phần tiền bần cố nông. Tức là bố đã được đứng gần
với thành phần ưu tú nhất, thành phần bần cố nông vinh quang...Cũng có tiếc
nuối lắm chứ, vì bố bỏ cả cuộc đời làm thân trâu ngựa cho ngựa trâu, không nề
hà nhiệm vụ nào mà Đảng giao cho, dù nhiệm vụ ấy có bẩn thỉu thế nào đi nữa. Bố
cũng không từ mọi công việc mà Đảng giao cho, dù công việc ấy có thất nhân tâm
đến đâu đi nữa...
Vậy mà cũng chưa vào được
thành phần ấy. Bố buồn lắm, nhưng rồi Đảng đã phân tích vì sao bố chưa đủ tiêu
chuẩn "bần cố nông" thì bố mới sáng mắt ra, và hoàn toàn tâm phục
khẩu phục. Vì hai lý do.
Lỗi thứ nhất là vì bố mẹ còn
có môt cái lều rách cấp 7 ở dưới quê, là cái nơi để bố mẹ chui ra chui vào, lục
cục leng keng làm gì trong đó để rồi các con lần lượt chui ra, lớn lên thành
người....Và như thế thì chưa thể được gọi là thành phần bần cố nông được. Vì
cái lều rách đó vẫn là cái lều, vẫn là một thứ tài sản của bọn tư bản, cho dù
đó là một thứ tài sản Sây cần hen mà ba đời nhà ta làm mãi mới có được. Lý do
thứ 2 thì đúng là cái lỗi lớn nhất của bố đối với Đảng. Đó là bố mẹ đã sanh
được 7 đứa con thì cả 7 đều là 7 cái thị mẹt tròn xoe. Trong khi Đảng chỉ cần
súng pháo thì bố lại chỉ có toàn hĩm để hiến dâng...Thất vọng quá đi mất..Nói
các con đừng giận nhé, chứ đối với Đảng thì chúng mày chỉ là cái ngữ vịt giời.
Đợi lớn đủ lông đủ cánh là bay đi theo giai cái một, chẳng ích nước lợi nhà
gì...Chính vì vậy mà tao chỉ được là thành phần dự bị cho đội ngũ mơ ước của
bố, đó là đội ngũ vô sản vinh quang, sạch sẽ từ trên xuống dưới...Ôi, thế là
giấc mơ vô sản đã chưa đến được với người cha vô sản tuyệt đối của các con mất
rồi.
Nhưng cũng có cái may là ông
nội chỉ có cái lều như rứa để thừa kế, chứ có nhiều hơn ông lại làm hại bố mất.
Bị xét là dân "có của", ví như ông để cho bố thêm 1 con trâu, hay 1
cái sập gụ, hoặc là 1 cái xế điếc là bỏ mẹ bố rồi. Thế là bị xếp ngang vào
thành phần bóc lột, phản động...thành phần mà chỉ cần đòm một phát như mấy anh
tiểu nông chân còn dính phèn ngoài Bắc trong vụ Cải Cách Ruộng Đẩt đó thôi...
Nghe thế bố muốn về đốt cái lều ấy cho xong...Thà là cả gia đình kéo cả nhà ra
chuồng heo để ở còn hơn là không phấn đấu, không hy sinh cho sự nghiệp vô sản
mà Đảng đang phấn đấu gây dựng cho dân ta, nước ta...
Nhưng thôi, vì bố đang có một
niềm vui, một niềm hạnh phúc nhất đời bố và hôm nay bố khoe cho con gái đây. Bố
đã được thưởng một trong những huân chương cao quí nhất của Đảng và Nhà Nước
Ta, huân chương Cày Sâu Cuốc Bẫm do chính tay ông tổ phó an ninh xóm long trọng
trao tặng cho bố. Con ơi, lúc đó bố suýt ngất vì niềm vinh dự quá lớn lao mà
Đảng đã trao cho cá nhân bố, vì những thành tích bội thu lúa, bội thu phân bắc
để trồng lúa bội thu...Vinh dự lớn lắm cho dòng họ vẻ vang như gia đình ta đấy.
Nhân dịp sinh nhật con gái,
bố muốn nhắc lại vài dòng về truyền thống vẻ vang mà dòng họ ba đời làm Cách
Mạng như gia đình ta luôn thấy tự hào. Và đó cũng là tài sản có giá trị duy
nhất mà một người dấn thân đi làm CM như bố (ăn theo thôi) có thể để lại cho
các con gái của mình như một thứ thừa kế vô giá. Đó là tinh thần của giai cấp
vô sản, sự vinh quan và cả tài sản vô sản nữa....
Bố được sinh ra và lớn lên
trong một gia đình có truyền thống vẻ vang, ba đời làm ruộng. Ông nội là nông
dân làm thuê, cha là nông dân làm mướn...Thừa hưởng những phẩm chất tốt đẹp đó
của cha ông, lại nhờ công ơn trời biển của Đảng, của Bác nên đến đời bố đã được
đổi đời lên thành nông dân chuyên làm...thuê mướn.
Vinh dự thật lớn lao, tự hào
thật là vô hạn khi bố được đứng trong đội ngũ quân tiên phong với thế mạnh hiển
nhiên của giai cấp, đó vừa là người vô sản, lại vừa được là người bần cố nông.
Có nghĩa là bố vừa được là người tay trắng lại được là người trắng tay...Chưa
kể nhà ta lại còn hơn thiên hạ khi có được cái nghèo truyền thống mà thế hệ
trước để lại cho thế hệ sau như một sự kế thừa giai cấp. Từ nghèo của đời ông
nội cho tới nghèo mạt đời bố, và khi đến đời các con thì là Nghèo mạt rệp.
(nghèo đến mức con rệp của ta nó ở trong thân ta nó còn đói, còn nghèo...). Và
thế là cả ba thế hệ đều dắt nhau theo Đảng, kiểu như ăn mày nhất dẫn dắt ăn mày
nhì ấy mà...
Và thế là Đảng đã có sẵn
những con người trung kiên, sống chết với Đảng với một thứ vũ khí gia truyền,
một thứ tài sản thừa kế vô giá. Đó là cái nghèo đầy tự hào, cái đói khổ hoành
tráng và số kiếp ăn mày luôn ngẩng cao đầu...
Những phẩm chất quí giá đó
lại được Đảng hun đúc, bồi dưỡng và nâng tầm lên đỉnh cao chói lọi, mang tầm
thời đại, bạn bè quốc tế kính phục. Thật ấm lòng khi đọc những thông tin cho
biết người dân Việt chúng ta luôn giữ vững tinh thần thời đại dù ở đâu thì cũng
cố gắng chứng tỏ mình là những anh hùng của một thời đại anh hùng. Dù có đói khổ thì
cũng vẫn là anh hùng. Anh
hùng đói khổ.
Đảng của chúng ta dứt khoát
không chịu làm người bóc lột, thà là người bị bóc lột còn hơn là đi bóc lột.
Nếu không có người chịu làm bóc lột thì kêu nước ngoài vào làm. Đó, con thấy
không...Cả nước ta đều đi làm công cho nước ngoài, chứ có mấy người chịu làm
chủ để bóc lột đâu. Vì thế dân ta đi đâu cũng giương cao ngọn cờ chống bóc lột
và cũng chỉ làm một trong ba công việc như : đi làm công, đi làmthuê,mướn hoặc
đi làm cả hai việc trên. Chứ không chịu, không thèm làm những công việc xấu xa
của bọn tư bản hấp hối như bác học, chủ cả, ngân hàng..
Con ơi, ông bà mình luôn coi
trọng đạo nghĩa : "Uống nước nhớ vòi nước, ăn quả nhớ kẻ trèo hái
quả...".Nên các con phải nhớ đến công ơn Trời biển của Đảng quang vinh, cố
gắng sống chết để tận trung báo đáp với Đảng. Chỉ làm những việc của Đảng, do
Đảng và vì Đảng...
Lại có câu :"Kim châm
đau nhớ lâu", vậy thì phải luôn ghi nhớ công ơn Đảng... Luôn ghi nhớ
truyền thống vinh quang của mình, luôn giương cao ngọn cờ tự hào của giai cấp
vô sản, thì cũng đừng vì vậy mà sinh ra kiêu ngạo, hống hách, đừng ỷ nghèo ăn hiếp
giàu, ỷ hèn ăn hiếp sang, con nhé...
Trăm điều Đảng dạy phải nghe.
Đảng bảo làm gì thì làm nấy, bảo giết ai thì cứ giết, đừng suy nghĩ nhiều hại
não. Nhưng đừng giết cha giết mẹ nhé vì đó là tội Đại Bất Hiếu đấy. Nhưng nếu
Đảng bảo phản cha phản mẹ thì cũng cứ OK được.
Và cuối cùng là 2 điều không
nghe theo Đảng. Và cũng là những lời nói nhỏ, nói thật lòng mà một người cha
yêu thương con cái mình sẽ phải nói. Việc gì Đảng bảo làm thì cũng làm, kể cả
bán cha mẹ mình. Nhưng có hai việc này thì không nên làm dù Đảng có ra lệnh. Đó
là khi Đảng hỏi mượn tiền thì đừng cho mượn con nhé. Chuyên chính vô sản thì
chỉ có hai cửa là cửa Đi và cửa Đi Luôn chứ không có cửa Về, không chơi mua vé
khứ hồi đâu. Và việc không làm nữa là khi Đảng bảo vào khách sạn cùng với Đảng
thì đừng vào con gái nhé....
Cha thương con vô cùng...
15/9/2014