Tôi đã thấy chiều ngày 8 tháng 10, hàng
trăm cảnh sát cơ động với những chú chó nghiệp vụ mõm bị bịt kín diễn tập chống
phản động trước cổng Formosa.
Tôi đã thấy hơn hai mươi cái tên trên
Facebook bị bắt ở Vũng Tàu vì cái tội tập trung do yêu nước.
Tôi đã thấy Thủ tướng ngồi ăn bát phở,
uống café như một người dân bình thường. Báo chí ca tụng ông bình dân nhưng
riêng tôi thì thấy ông độc ác sau khi đặt bút ký cái quyết định 1880 định đoạt
số phận của người dân Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình, Thanh Hóa trong đó quy
định trả lại đơn khiếu kiện Formosa, tức là ông hất chén cơm của anh chị
em tôi ngoài kia và ngồi ăn bát phở trong này.
Tôi đã thấy máu bắt đầu chạy rần rật trong
huyết quản của những lá đơn miền Trung, những tờ giấy không phải được viết ra
bằng mực mà bằng máu tươi của người dân tôi cùng khổ.
Tôi đã thấy lịch sử bắt đầu viết một trang
mới, từ con cá Formosa, từ chính quyền quyết tâm bảo vệ cho thép và từ
sự lạnh lùng quay lưng với giọt máu Việt Nam.
Tôi đã thấy những con chó nghiệp vụ bị rọ
mõm vì Cảnh sát cơ động không muốn chúng cắn càn, chúng phải cắn đúng đối tượng
mà chính quyền muốn chúng cắn: nhân dân.
Những con chó hùng dũng bị rọ mõm ấy nhắc
tới những con chó khác biết nói tiếng người nhưng lương tâm thì bị rọ, đang ung
dung ngồi quán cà phê, gõ ly chờ nhìn cảnh thịt rơi máu đổ.
Tôi đã thấy những người bị bắt tại Vũng
Tàu, bị còng tay chở về đồn buổi trưa, còng tay chở ra khỏi nơi bị bắt vào đêm
tối, bị đạp xuống xe giữa đường mặc đêm đen hãi hùng bất kể họ là đàn bà con
nít. Những con chó ấy mõm không bị rọ, vừa đánh đập anh chị em chúng tôi tại
Vũng Tàu vừa gầm gừ như những con cảnh khuyển chờ được chủ thẩy ra vài cục
xương tanh tưởi.
Tôi đã thấy người miền Trung âm thầm đọc
kinh, âm thầm sám hối chuẩn bị cho ngày mai tăm tối đang chờ đón họ. Cái tăm
tối ấy được dẫn đường bằng ánh sáng của chân lý. Họ dẫn dắt lịch sử chạy theo
vết máu của mình để người sống tại các thành phố phồn hoa ghi xuống cho cả thế
giới thấy thế nào là khủng bố.
Tôi đã thấy cuộc tắm máu sắp sửa nổ bùng,
máu ai cũng màu đỏ nhưng máu của nhân dân bốn tỉnh miền Trung còn có thêm màu
xanh của đại dương bị bức tử và màu trắng trợt của những con cá bị người ta
nhét thép vào mồm.
Tôi đã thấy người dân khắp nơi lơ láo
không biết làm gì khi tiếng than van gọi nhau chuyền từ nhà thờ này sang nhà
thờ khác bằng những bài giảng, những lời cầu nguyện cho nạn nhân bị chó tấn
công trước cổng Formosa.
Tôi đã thấy khói từ những họng súng chống
biểu tình khi rừng rực oai hùng, khi lạnh lùng như rắn độc tấn công thẳng vào
những chị, những mẹ, những cụ ông cụ bà. Và tôi cũng thấy họ bình thản như
đang ngồi trong nhà thờ với Chúa.
Tôi đã thấy người dân chúng tôi không còn
một mối, tan tác trăm nẻo mạnh ai nấy chuẩn bị tư thế cho mình. Tư thế được
nhiều người chọn nhất: co mình lại thật chặt chờ cơn bão dữ thổi qua. Co mình
lại càng chặt càng an toàn. Co mình tự vệ khi người khác dang tay, phồng ngực
lên chống lại sự bất công của cường quyền bạo chúa.
Ôi tôi không còn muốn thấy nữa mà muốn
ngồi im suy gẫm. Cái gì đang làm cho dân tộc tôi khốn cùng đến như vậy? Chúng
tôi có còn là người Việt Nam nữa hay không? Nếu còn thì thứ tiếng Việt nào khi
nói lên mới được mọi người cùng hiểu?