Nguyễn Quang Duy
Muốn
biết Hiệp định Đối tác toàn diện và Tiến bộ xuyên Thái Bình Dương (CPTPP) có
giúp được 23 triệu nông dân, đặc biệt là 15 triệu nông dân trồng lúa thoát khỏi
cảnh đói nghèo cần hiểu rõ lý do làm nông dân nghèo đói.
Tại sao
nông dân lại nghèo?
Giảm giá
đồng tiền giúp hàng hóa xuất cảng rẻ hơn, xuất cảng nhiều hơn, thu được nhiều
ngoại tệ hơn, nhưng việc giảm giá gạo và lương thực xuất cảng lại làm giảm thu
nhập của nông dân.
Giảm giá
đồng tiền lại làm tăng giá phân bón, giá nhiên liệu, thuốc trừ sâu, máy móc
nhập cảng, làm tăng giá thành gạo và lương thực xuất cảng, và giảm xa hơn lợi
nhuận nông dân có thể thu vào.
Chính
phủ Thái Lan trợ giá gạo bằng cách mua lúa của nông dân, sau đó sẽ bán lại cho
các công ty xuất cảng.
Trong vụ
mùa 2018–19, chính phủ Thái hỗ trợ chừng 3 tỷ Mỹ kim cho cho ngành lúa gạo, gồm
những khoản cho vay, khoản trợ cấp trực tiếp cho nông dân, nếu họ đồng ý giữ
lúa trong kho và bán ra khi được giá.
Mức trợ
giá thường được định tính ra cao hơn mức giá thị trường toàn cầu từ 40 đến 50%.
Trung
cộng, Nam Dương, Mã Lai, Phi Luật Tân và các quốc gia nhập cảng gạo bảo vệ sản
xuất gạo nội địa bằng cách đánh thuế và quy định số gạo được nhập cảng.
Ngày
1/7/2018, Trung cộng điều chỉnh mức thuế nhập cảng gạo từ 40% tăng lên 50%.
Từ con
số Thái Lan và Trung cộng bảo trợ nông dân, ước tính nông dân Việt đã hy sinh
đến 50% lợi nhuận do sách lược tăng trưởng dựa vào xuất cảng mà nông dân Việt
Nam lại không hề được bồi hoàn hay bảo trợ.
Hiệp hội
Lương thực Việt Nam một tổ chức được Hà Nội thành lập nhằm mục đích quản lý thị
trường gạo và bảo đảm số gạo xuất cảng theo kế hoạch đề ra.
Hiệp hội
này đại diện cho một số doanh nghiệp nhà nước, hội đủ các quy định về kinh
doanh xuất cảng gạo là phải có kho trữ gạo lớn, nhà máy xay xát thóc lớn và có
vốn nhiều.
Thị
trường gạo vì thế vẫn như thời bao cấp, doanh nghiệp nhà nước độc quyền thu mua
và xuất cảng.
Các
doanh nghiệp nhà nước thường ký những hợp đồng với giá gạo rẻ hơn giá thị
trường có khi lên tới cả 100 Mỹ Kim rẻ hơn giá gạo Thái Lan.
Người
nông dân Việt Nam ít ruộng, không vốn để giữ lúa, không chỗ chứa lúa khi giá
rẻ, ít thông tin về giá cả và mất quyền thương lượng nên bị doanh nghiệp nhà
nước ép phải bán theo giá nhà nước đưa ra nên lợi nhuận còn lại rất thấp.
Tính
trung bình nông dân trồng lúa vùng đồng bằng sông Cửu Long thu nhập không quá
100 Mỹ Kim mỗi tháng, thấp hơn lợi tức nông dân trồng lúa Thái Lan 2,7 lần và
1,5 lần thấp hơn so với Nam Dương và Phi Luật Tân.
Hội Nông
dân bất lực vì…
Được
VnEconomy ngày 23/1/2016 phỏng vấn tại Đại hội đảng Cộng sản lần thứ 12, Chủ
tịch Hội Nông dân Nguyễn Quốc Cường trả lời nguyên văn như sau:
“…Những
biện pháp trợ giúp cho nông dân, tôi nói một việc cụ thể là trợ giá hoặc mua
tạm trữ, nông dân không được gì cả, doanh nghiệp được hết, ở giữa ăn chặn hết.
Nhà nước
có chính sách mục đích là giúp nông dân, là để cho nông dân lãi 30%. Được mùa
rớt giá thì mua tạm trữ, nhưng tất cả cái lợi đó vào túi doanh nghiệp hết, cái
đó người ta chứng minh rất rõ rồi, trợ giúp không đến được với nông dân.”
Ông
Nguyễn Quốc Cường tiếp tục cho biết:
“Hội
Nông dân không có sức mạnh kinh tế, bởi không phải là các tập đoàn, chỉ là đoàn
thể, nên kiến nghị cao nhất là tại Đại hội Đảng toàn quốc. Vì Đại hội Đảng là
cao nhất, nên tôi phải đưa ra kiến nghị ở đây, mặc dù đã kiến nghị rất nhiều
lần với Chính phủ, trong Trung ương, Quốc hội rồi.”
Chủ tịch
Hội Nông dân Nguyễn Quốc Cường trả lời khá rõ 23 triệu nông dân không có sức
mạnh kinh tế và sức mạnh chính trị vì thế nông dân mãi vẫn nghèo.
Quyền tư
hữu đất đai
Đến nay
nông dân Việt vẫn chưa được hưởng quyền tư hữu đất đai, bao gồm quyền sử dụng
đất, quyền hưởng lợi và quyền mua bán.
Có quyền
tư hữu người dân mới yên tâm mua thêm đất, mở rộng cơ nghiệp, mới chí thú và
mạnh dạn phát triển kinh tế nông thôn, mới đầu tư vào máy móc trang thiết bị
nhằm tăng năng suất và sản lượng sản xuất.
Nông
thôn có phát triển mới thu hút được đầu tư vào hạ tầng cơ sở, thu hút nhân tài
về phát triển nông thôn, thu hút đầu tư vào công nghiệp nhẹ sản xuất ngay tại
nông thôn…
Nông thôn
có phát triển thì đời sống nông dân mới khá hơn, khoảng cách giàu nghèo giữa
nông thôn và thành thị mới thu hẹp, người trẻ không rời lên đô thị kiếm sống,
giảm gánh nặng cho đô thị, đất nước mới thực sự phát triển.
Mất
quyền tư hữu đất đai và không sức mạnh chính trị, nông dân liên tục bị mất đất
cho việc phát triển công nghiệp và phát triển đô thị. Mất đất người nông dân
không còn phương tiện trồng trọt và sinh sống.
Các yếu
tố khác như các đập thủy điện đầu nguồn ngăn chặn lượng nước phù sa, gây lụt lội,
nước mặn xâm nhập, việc lạm dụng nước giếng cho sản xuất và tiêu dùng, việc
khai thác cát trên sông, nguồn nước và đất đai bị ô nhiễm… đều ảnh hưởng đến
môi trường sống và lợi tức của người dân nông thôn.
Không
chỉ 23 triệu nông dân mà gần 70 triệu dân sống ở nông thôn vì bị hệ thống chính
trị kềm hãm không phát triển được nên mãi vẫn đói nghèo.
Việc
thông qua CPTPP buộc nhà cầm quyền Hà Nội chấp nhận nghiệp đoàn với 23 triệu
thành viên nông dân, nhưng lại “không làm chính trị” thì thật khó mà nông dân có
thể thoát được đói nghèo.
SunRice
mua nhà máy chế biến gạo…
Ngay khi
Úc và Việt Nam chính thức thông qua CPTPP, công ty SunRice cũng hoàn tất việc
mua lại nhà máy chế biến gạo tại tỉnh Đồng Tháp, Việt Nam.
SunRice
được thành lập năm 1950 do các nông dân trồng lúa hùn vốn và cho tới năm 1987
thì được cổ phần hóa.
Với chỉ
chừng 1500 nông gia trồng lúa mức độ sản xuất gạo tại Úc đã lên tới hằng triệu
tấn hằng năm và trên một nửa được xuất cảng.
Lúa Úc
trồng theo cách luân canh hai năm trồng lúa, hai năm trồng cỏ nuôi cừu, hai năm
trồng lúa mì, xong lại xoay qua trồng lúa.
Nhờ thế
sản lượng sản xuất rất cao tính trung bình 10 tấn/ha và được xem là gạo sạch vì
sử dụng rất ít phân bón hóa học và rất ít dùng thuốc trừ sâu.
Ngoại
trừ những năm thiên tai hạn hán, còn thường xuyên ngành nông nghiệp tại Úc
không được trợ giúp gì từ cả chính phủ liên bang lẫn chính phủ tiểu bang.
SunRice
trong vòng ba năm gần đây đã mua 200 triệu Mỹ Kim, khoảng 5% lượng gạo Việt Nam
xuất cảng. Việc SunRice gia nhập thị trường Việt Nam có 3 điểm đáng ghi nhận:
Thứ
nhất, phá vỡ thế độc quyền, tạo ra cạnh tranh trong thu mua và xuất cảng gạo
với các doanh nghiệp nhà nước.
Hiện còn
quá sớm để thấy được liệu việc này và CPTPP nói chung có giúp ích được gì cho
nông dân Việt Nam.
Kinh nghiệm
cho thấy đổi mới và toàn cầu hóa đã không mang lại lợi ích như đã kỳ vọng cho
tầng lớp nông dân được trình bày bên trên.
Thứ hai,
SunRice có thể sẽ thu mua lúa sạch, dùng ít phân hóa học sử dụng ít thuốc trừ
sâu hơn, như thế giúp nông dân giảm bớt bị nhiễm độc hóa chất và bớt ô nhiễm
môi trường.
Thứ ba,
mọi trợ giúp nông dân trực tiếp từ chính phủ có thể vi phạm vào các điều khoản
CPTPP và có thể bị SunRice kiện tụng, vì thế việc trợ giúp nông dân vốn đã ít
nay lại còn ít hơn.
Nghiệp
đoàn “không làm chính Trị”
Cuộc bầu
cử giữa kỳ vừa qua Tổng thống Trump và đảng Cộng hòa đã thắng tại các tiểu bang
nông nghiệp và các vùng nông thôn, trong khi đảng Dân chủ được ủng hộ tại các
đô thị, các vùng ngoại ô.
Cả hai
đảng Cộng Hòa và Dân Chủ từ đó phải đưa ra những chính sách y tế đại chúng,
giáo dục, phát triển đường xá, … và thậm chí trợ giá để bảo đảm quyền lợi nông
dân không thua thiệt so với thành thị.
Nông gia
Mỹ và các nghiệp đoàn nông gia không làm chính trị nhưng họ có quyền lực chính
trị, bằng lá phiếu họ buộc hai đảng chính trị phải bảo vệ quyền lợi của họ và
gia đình.
Ở Mỹ các
nghiệp đoàn không là “sân sau” của lưỡng đảng Cộng Hòa và Dân Chủ.
Mỗi
nghiệp đoàn thường xuyên tìm hiểu và vận động các đảng phái mang đến quyền lợi
thiết thực nhất cho thành viên nghiệp đoàn.
Bởi thế
chỉ ba thập niên trước đây thành phần cử tri ở nông thôn và những người làm
trong khu vực kỹ nghệ thường bỏ phiếu cho đảng Dân Chủ, nhưng nay lại bầu ngược
lại.
Cũng là
lưỡng đảng tranh quyền nhưng tại Úc một số các nghiệp đoàn lớn lại là “sân sau”
của đảng Lao Động.
Trong
khi đó giới nông gia lại thường bỏ phiếu cho đảng Quốc Gia thường liên minh với
đảng Tự Do.
Các
nghiệp đoàn làm “sân sau” cho đảng chính trị nên bị chính trị hóa dần dần bị
suy yếu. Vì thế, nhiều nghiệp đoàn, 3 thập niên qua, liên tục giảm về số lượng
thành viên, giảm sức mạnh chính trị để bảo vệ quyền lợi thiết thực của thành
viên.
Hệ thống
chính trị Úc thì bị các phe cánh trong đảng thao túng, tranh giành quyền lực
chỉ trong vòng 11 năm đã 6 lần thay đổi thủ tướng và không thủ tướng nào giữ
trọn nhiệm kỳ 3 năm.
Tại Việt
Nam, đảng Cộng sản vẫn nắm độc quyền chính trị, như ông Chủ tịch Hội Nông dân
Nguyễn Quốc Cường đã nói rõ mặc dầu Hội Nông Dân đại diện 23 triệu nông dân
nhưng lại không có sức mạnh kinh tế lẫn sức mạnh chính trị nên nông dân mãi vẫn
nghèo.
Bởi thế
việc Việt Nam tham gia CPTPP hay ký Hiệp định thương mại với Liên Minh Âu Châu
nhưng vẫn chưa có tự do chính trị thì thật khó để 23 triệu nông dân và nông
thôn thoát cảnh đói nghèo.
Có tự do
bầu cử, tự do ứng cử, tự do chính trị thì nông dân, công nhân, dân nghèo thành
thị mới có cơ hội để tiếng nói của họ được lắng nghe, quyền lợi của họ mới được
các đảng chính trị và được chính phủ bảo đảm thực thi, như thế đời sống của họ
mới thực sự thoát khỏi đói nghèo.
Nguyễn
Quang Duy
Melbourne,
Úc Đại Lợi
16/11/2018