Hoàng Hải Vân
Sự phẫn nộ của dân chúng đối với tên nguyên Viện phó công quyền dâm ô đồi bại đối với trẻ em là sự phẫn nộ hoàn toàn chính đáng. Bởi vì khi thằng này còn nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật ngày nào thì ngày đó không một gia đình có con nhỏ nào được yên ổn. Không bắt thằng dâm tặc này thì không răn đe được những thằng dâm tặc khác, sự lo lắng càng dâng cao.
Giờ đây, không ai dám để con trẻ một mình vào thang máy hay đi ra đường vắng, nhỡ mấy thằng dâm tặc được luật pháp bao che đang lù lù ở đó thì làm sao ?
Với tất cả những gì đã phơi bày trên truyền thông được phát đi từ những nguồn tin có chứng cứ, việc chậm trễ khởi tố và bắt giam thằng này là vô trách nhiệm. Do sự chậm trễ đó mà tên tuổi hành vi hình ảnh dâm ô đồi bại của thằng kia đã nhanh chóng xuất hiện trên truyền thông quốc tế, càng làm xấu mặt dân Việt ta.
Một số kẻ đang cao giọng cho rằng đám đông không nên kết tội một người khi tòa án chưa kết tội, những người này nên câm miệng lại. Đạo lý của dân chúng khác với đạo lý của tòa án. Không coi một người là phạm tội khi chưa có phán quyết của tòa án là cách nói của luật pháp. Luật pháp phải quy định như vậy vì liên quan đến việc hành xử của cơ quan thực thi pháp luật, là đề phòng các hành vi gây oan sai. Còn đối với dân chúng, khi thấy một kẻ giết người thì phải nói nó phạm tội giết người chứ. Nhân đây cũng lưu ý các nhà báo khi dùng từ ngữ. Ngôn ngữ báo chí không phải là ngôn ngữ của các cơ quan tố tụng. Cho nên đối với những trường hợp mà báo chí phát hiên với đầy đủ chứng cứ một kẻ giết người hay một kẻ dâm ô đối với trẻ em thì phải gọi đúng hành vi của kẻ đó, chẳng việc gì phải gọi là “nghi phạm”. “Nghi phạm” là từ ngữ của các cơ quan tố tụng, không phải là từ ngữ của báo chí. Báo chí mà chỉ “nghi” thì không được đưa tin. Một bài báo cần gọi đúng tên, đúng hành vi, nó không phải là một bản án mang ra thi hành nên không cần phải dùng ngôn ngữ tố tụng.
Dân chúng gọi cái thằng nguyên Viện phó kia là dâm ô đối với trẻ em. Vì dân chúng thấy đủ chứng cứ cho nên mới yêu cầu cơ quan điều tra xác định hành vi của nó để cho tòa án kết tội nó, để luật pháp cách ly nó ra khỏi xã hội cho dân chúng nhờ.
Trong hạnh bố thí của nhà Phật có ba loại bố thí : “Tài thí” là mang tiền bạc, của cải ra cho; “pháp thí” là chỉ cho phương cách giải thoát và “vô úy thí” là mang đến sự bình an không sợ hãi. Trong đó vô úy thí là hạnh bố thí cao nhất. Nạn dâm ô đối với trẻ em đang làm cho cả xã hội sợ hãi, Nhà nước là công bộc của dân chứ không phải là kẻ đi bố thí, nhưng đến nước này thì người dân cũng xin nhà nước “bố thí” sự an lành không sợ hãi cho dân chúng, bằng cách bắt giam ngay cái thằng dâm tặc đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kia, làm ơn đi !
HOÀNG HẢI VÂN